Khi đã tìm kiếm gần xong, vòng tròn càng nhỏ lại, họ đã cách xa vùng an toàn một chút và phải chạy vòng về.
Giọng nam tìm được một chiếc ô tô rồi lái tới.
Tống Quân Ngật mới chơi lần đầu, mò mẫm một lúc mới lên được xe.
“Số 2 không biết chơi, chúng ta bỏ hắn lại đi.” Giọng nam lái xe nói: “Số 2, xuống xe đi.”
Tô Ngự cảm thấy rất khó chịu khi người của mình bị đối xử như vậy.
Cậu bấm nút xuống xe: “Số 2 xuống xe, chúng ta tự đi!”
Tô Ngự xuống xe, Tống Quân Ngật cũng xuống xe.
Tô Ngự dắt Tống Quân Ngật chạy vòng vòng, số 1 và số 3 vẫn ở đầu xe bên kia.
“Bọn họ thật sự rời đi à?” Giọng nữ nghi hoặc hỏi.
“Bọn họ không biết chơi, để bọn họ tự chơi đi.” Giọng nam nói.
Tô Ngự nhìn quanh, thấy vẫn còn đủ thời gian để đi, và trong túi có đủ đồ uống.
Chạy được một lúc thì họ sắp đến được vòng tròn, thanh máu của số 1 và số 3 đột nhiên bắt đầu tụt xuống, một lúc sau thì biến thành dấu + và cần được giải cứu, nhưng Tô Ngự đã ở rất xa, và tất nhiên cũng không muốn cứu.
Hai người tiến vào vòng tròn, lục soát trong phòng một lúc, hạ gục hai người máy, lại chuẩn bị thu nhỏ vòng tròn.
Tô Ngự dẫn Tống Quân Ngật chạy thẳng tới vòng chung kết.
Cố gắng tới tận khi chỉ còn 9 người, Tô Ngự chết, Tống Quân Ngật cũng chết theo.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, cậu nhận được lời mời kết bạn từ giọng nữ đó.
Tô Ngự phớt lờ.
“Chơi nữa không?” Tô Ngự hỏi.
“Nhóc muốn chơi không?” Người kia hỏi lại.
Đây là giọng nói thần tiên gì vậy!! Tô Ngự nghĩ, tim cậu đập mạnh.
Nhưng sau khi nhìn đồng hồ, cậu lại tiếc nuối nói: “Đã đến giờ ăn tối rồi.”
“Ừ, vậy lát nữa chơi nhé.” Tống Quân Ngật nói.
“Vâng.”
Đám người Phạm Thư Thuỵ cũng đã chơi xong, mấy người xung quanh cũng lục tục về khách sạn.
“Đi về ăn thôi, tôi nhớ bữa buffet dưới lầu rồi.” Phạm Thư Thuỵ tích cực nói.
Cái khác không nói, chứ buffet ở khách sạn Ryan thực sự rất đồ sộ, quan trọng nhất là họ được miễn phí!
Tô Ngự cất điện thoại đi, nhìn họ. Có lẽ vì tâm trạng đang tốt nên nhìn mấy tên bạn đực rựa của mình, cậu cũng cảm thấy rất là đáng yêu.
Vừa rồi chơi game, cậu đã nghe thấy giọng nói của Tống Quân Ngật rồi, giọng hay lắm ấy! Không ai biết tâm tư nho nhỏ này của Tô Ngự, chỉ thấy khoé mắt cậu cũng đang mỉm cười.
Tằng Gia Thần nhìn ánh mắt này mà nổi cả da gà.
“Tô Ngự, cậu không sao đấy chứ?”
“Hả?” Tô Ngự hồi thần.
“Vừa rồi trông cậu cứ như thiếu nữ mơ mộng ấy.” Tằng Gia Thần giải thích.
Những lời này khiến Ngôn Húc nhìn sang, khóe miệng còn nở một nụ cười không rõ ý nghĩa.
Phạm Thư Thuỵ cũng tò mò nhìn sang, thấy Tô Ngự hình như có hơi khác thường.
Khi Tô Ngự muốn thu lại biểu cảm đó của mình thì đã quá muộn.
“Tô Ngự, có phải cậu đang yêu không?” Phạm Thư Thuỵ tò mò hỏi.
Tô Ngự rũ mắt, “Không phải.” Nhưng thực ra cậu đang muốn.
Nghe được câu trả lời, Phạm Thư Thuỵ kinh ngạc: “Nhìn biểu cảm của cậu, tôi còn tưởng cậu đang yêu đấy.”
Tằng Gia Thần gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Ngôn Húc cất điện thoại: “Chắc là yêu đơn phương.”
Bị đoán trúng, Tô Ngự kinh ngạc nhìn Ngôn Húc, nhưng không nói gì.
Nhưng họ đều hiểu rồi.
“Thật sự là yêu đơn phương sao?”
“Đó là ai thế?”
Phạm Thư Thuỵ cùng Tằng Gia Thần hỏi.
Tâm tư nho nhỏ của mình bị vạch trần, Tô Ngự hoảng hốt nói sang chuyện khác.
“Đã quá muộn rồi, chúng ta quay về thôi.”
Phạm Thư Thuỵ và Tằng Gia Thần lại ép hỏi một lúc, Tô Ngự vẫn không chịu nói, mãi đến khi đến khách sạn Ryan, Tô Ngự mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ăn xong, họ vừa định lên lầu thì có vài người mặc đồng phục cảnh sát đi về phía đám Tô Ngự.
“Xin chào, cậu có phải là Tô Ngự không?” Một cảnh sát bước tới trước mặt Tô Ngự.
Tô Ngự bối rối: “Vâng, sao vậy?”
“Chúng tôi chịu trách nhiệm điều tra về tội phạm kinh tế. Có người đã báo cáo rằng nguồn tiền của cậu không rõ nguồn gốc. Vui lòng hợp tác điều tra với cảnh sát chúng tôi.” Cảnh sát lấy thẻ của mình rồi mở ra.
Tô Ngự nhìn thẻ, xác nhận là thật.
Tằng Gia Thần, Phạm Thư Thuỵ và Ngôn Húc đều lo lắng nhìn Tô Ngự.
“Chú cảnh sát, chú có nhận nhầm người không?” Đây là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh sát ở khoảng cách gần như vậy, Phạm Thư Thuỵ có hơi căng thẳng.
“Không