Tối đó, Tô Ngự về trường.
Ngắn ngủi có chín ngày không ở ký túc mà Tô Ngự cảm thấy rất hoài niệm.
Về đến ký túc, vừa lúc gặp Trần Đào phòng bên. Thấy Tô Ngự, cậu ta cúi đầu khẽ nói, “Chúc mừng đã lọt vào danh sách đề cử”, rồi đi luôn.
Không nhiều người biết Tô Ngự đã lọt vào danh sách đề cử, phần lớn đều là sinh viên ngành thiết kế, bởi vì khoa cũng đã đăng danh sách đề cử của cuộc thi này.
Tranh của cậu rất đẹp, dường như đặt giữa đám đông cũng chỉ cần liếc mắt là nhận ra.
Cậu cũng không thân thiết gì với Trần Đào, cho nên khi nghe được lời chúc mừng của cậu ta, Tô Ngự nhất thời sửng sốt, sau đó nhìn lại thì chỉ thấy Trần Đào đã rời đi.
Trở lại ký túc xá, Phạm Thư Thuỵ, Tằng Gia Thần và Ngôn Húc đều chúc mừng cậu, nhưng họ không ngạc nhiên khi Tô Ngự lọt vào danh sách đề cử. Bức tranh như vậy mà không vào danh sách đề cử mới lạ đấy.
“Thứ Bảy này là sinh nhật tôi, nhà tôi đã đặt phòng khách sạn để tổ chức sinh nhật, các cậu có muốn đến không?” Ngôn Húc đột nhiên hỏi.
“Sinh nhật cậu á?” Phạm Thư Thuỵ kinh ngạc.
“Ừ.” Ngôn Húc đáp.
“Vậy nhất định phải đến rồi!” Phạm Thư Thuỵ kích động.
“Mình cùng ký túc mà, nhất định có đi chứ.” Tằng Gia Thần cũng nói.
“Có đi.” Tô Ngự cũng đáp.
Ngôn Húc cười cười, “Tới khi đó, tôi sẽ cho người tới đón các cậu.”
“Được!” Phạm Thư Thuỵ vui vẻ đáp, “Lại có thể ăn chực rồi!”
Cả đám cười rộ lên.
Ngày hôm sau, không ngờ giáo viên lại mang bức tranh của cậu ra giảng bài.
Tô Ngự thấy hơi ngượng.
Mãi cho tới khi tan học, giáo viên hài lòng nhìn cậu rồi mới rời đi.
Vốn còn chưa mấy ai biết Tô Ngự đã lọt vào danh sách đề cử, nhưng học tiết này xong, mọi người đều đã biết hết. Chủ yếu là bức tranh này của Tô Ngự thực sự quá đẹp, vừa nhìn đã có cảm giác như bị hút vào vậy.
Sau giờ học, có người vây quanh Tô Ngự để hỏi kỹ thuật vẽ tranh của cậu. Đây là lần đầu tiên Tô Ngự gặp phải cảnh tượng như vậy, cậu hơi căng thẳng, chỉ nói một số điểm mấu chốt, bởi vì cậu có tự tin với khả năng hội hoạ của mình từ tận đáy lòng, lại càng tự tin hơn về bức tranh của mình, cho nên khi nói chuyện cũng rõ ràng, rành mạch hơn, thậm chí còn hay hơn cả giáo viên.
Các bạn cùng lớp không khỏi nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ.
Sở Mạn đang đợi Trần Thiệu Vũ ở cửa. Cô ta lập tức nhìn thấy Tô Ngự bị các bạn cùng lớp vây quanh, Tô Ngự vẫn chói mắt giữa các bạn học như cũ.
Vì vừa có tiết nên cô ta mới tới, nghe thấy bạn học xung quanh thảo luận về tranh của Tô Ngự và việc cậu lọt vào danh sách đề cử, trong lòng cô ta dậy sóng.
Tô Ngự được đề cử sao?
Cô ta cũng đã biết tin đề cử kia, cũng từng nộp tranh của mình, nhưng không được. Cô ta không để ý thông tin ở khoa, còn tưởng là chưa có danh sách đề cử, giờ nghe tin Tô Ngự đã lọt vào danh sách đó, cô ta rất hâm mộ. Hơn nữa, còn cảm thấy Tô Ngự quả thực rất ưu tú, vẫn như những năm đó cô ta thích Tô Ngự.
Cô ta đã thích Tô Ngự ngay từ cái nhìn đầu tiên ở phòng tranh, sau đó thì bị những bức tranh của cậu thu hút. Giờ Tô Ngự giống như một ngôi sao đang phát sáng, dù nhỏ bé nhưng vẫn không bị bóng đêm cản trở.
Cô ta nhìn Tô Ngự chăm chú tới mức hoàn toàn không thấy Trần Thiệu Vũ đang đứng trước mặt mình, cậu ta lạnh lùng: “Em đang nhìn cái gì vậy?”
Giọng nói trầm đến đáng sợ.
Sở Mạn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Trần Thiệu Vũ, khuôn mặt Trần Thiệu Vũ rất đẹp, nhưng không phải cùng kiểu với Tô Ngự. Có lẽ vì vừa biết Tô Ngự lọt vào danh sách đề cử, cho nên khi cô ta nhìn Trần Thiệu Vũ cũng luôn muốn tìm kiếm bóng dáng Tô Ngự.
Đáng tiếc lại không có chuyện như vậy, Trần Thiệu Vũ vẽ tranh rất giỏi, nhưng lại không phải hạng nhất.
“Đang tìm anh.” Sở Mạn cười dịu dàng.
“Đi thôi.” Trần Thiệu Vũ ra khỏi lớp học, đôi chân dài đi tới trước mặt Sở Mạn.
Sở Mạn cúi đầu đi theo, cô ta giơ tay muốn nắm tay Trần Thiệu Vũ, nhưng Trần Thiệu Vũ lại tránh đi.
Cô ta hơi sửng sốt, nhìn bóng lưng của Trần Thiệu Vũ, bỗng thấy đau lòng, tại sao lại đối xử với mình như vậy?
Trần Thiệu Vũ càng lúc càng đi xa, dường như