Nghe những lời Tô Tử Kính nói, Tô Ngự cảm thấy không sao hiểu nổi.
“Không muốn hỏi là sao, lại còn không hổ thẹn với bản thân là ý gì?” Cậu hỏi.
Tô Tử Kính nhìn Tô Ngự bằng ánh mắt đầy thương xót: “Chính cậu hiểu mà, tôi chỉ có thể nói những lời khó nghe đó thôi. Có lẽ cậu nhất thời xúc động nên không suy xét đến tương lai, nhưng sau này cậu sẽ hiểu, danh lợi cùng tiền tài dùng thân thể đổi lấy, chung quy cũng sẽ không thuộc về mình.”
Tới đây thì Tô Ngự hiểu rồi.
Đang công khai lẫn ám chỉ cậu bị bao dưỡng đây mà, nhưng chẳng phải cậu đang được bao dưỡng sao? Cậu không xấu hổ khi được Tống Quân Ngật bao dưỡng chút nào.
Tô Ngự cười, nhìn ánh mắt đồng tình của Tô Tử Kính, chậm rãi nói, “Sau này? Sau nào? Có khi sẽ vĩnh viễn thuộc về tôi đấy.”
Tô Tử Kính giật mình nhìn Tô Ngự, trong nhất thời, cậu ta cảm thấy dù mình đã thực sự trở thành Tô thiếu gia thì vẫn không bằng Tô Ngự.
Cậu ta nghĩ đến những lời dì Lâm đã nói với mình khi còn nhỏ, đồng thời nghĩ tới những khi bản thân phải nhìn thiếu niên kia sống trong biệt thự từ xa như một hoàng tử. So với thiếu niên ấy, cậu ta trông như một kẻ ăn xin cơ cực đầu đường xó chợ. Lúc đó, hạt giống ghen tị đã nảy mầm trong lòng cậu ta, cậu ta muốn thay thế Tô Ngự.
Tô Ngự thấy Tô Tử Kính nhìn mình thì không nói nữa, hài lòng cầm đồ trên tay rời đi.
Cậu đi rồi, Tô Tử Kính mới hồi thần.
Lâm Gia Hân đã nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, và biết nhà họ Tô không hề cho Tô Ngự tiền, còn biết có lẽ Tô Ngự đang được một người giàu có nào đó bao dưỡng. Mặc dù bị bao dưỡng nhưng Lâm Gia Hân vẫn cảm thấy ghen tị vì phú thương kia đã cho Tô Ngự nhiều tiền như thế. Cơ mà loại người đó chắc đã bảy tám mươi tuổi rồi cũng nên, cô ta vẫn nên ôm chặt Tô Tử Kính thì hơn!
Tống Quân Ngật đã thấy cuộc trò chuyện giữa Tô Ngự và Tô Tử Kính trên màn hình, môi anh mím lại. Nhưng vẻ mặt sa sầm lập tức biến mất khi thấy Tô Ngự nói lại Tô Tử Kính. Anh mỉm cười, bé cưng của anh nói rất hay.
“Nguyên soái, phi thuyền đã chuẩn bị xong, Bệ hạ nói sẽ tiễn ngài.” Một người mặc quân phục màu xanh đi tới.
Tống Quân Ngật cất quang não.
“Đi thôi.”
Phi thuyền đỗ ở một khoảng không gian trống trải, xung quanh khoảng không gian đó có một bức tường cao hình tròn được dựng lên để ngăn cản người từ bên ngoài nhìn trộm. Phía trên đầu, những tia sáng xanh giao nhau, tạo thành mái vòm. Bạn có biết trang tru????ện ﹢ T rù????Tru????ện.Vn ﹢
Ánh sáng xanh tràn ngập trên mặt đất, xung quanh treo đầy các mảnh nhỏ màu xanh lam, khung cảnh trông như thời đại công nghệ cao vậy. Đương nhiên, đây cũng là công nghệ tương lai thực sự.
Khương Mặc Bạch mặc lễ phục cầu kỳ, đầu đội vương miện, nắm chặt tay Hạc Xuyên, bước tới chỗ Tống Quân Ngật đang được đám đông vây quanh.
Thấy Tống Quân Ngật bước tới gần, chuẩn bị bước qua y cùng Hạc Xuyên, Khương Mặc Bạch liền gọi, “Tống Quân Ngật.”
Tống Quân Ngật dừng lại.
Khương Mặc Bạch cùng Hạc Xuyên đều đang nhìn anh.
“Cho dù trước đây lời nói của chúng ta có gay gắt đến đâu thì Hạc Xuyên và ta cũng chân thành coi anh như một người bạn. Tuy không muốn, nhưng chúng ta thực sự rất vui vì anh có thể tìm được người mình thích.”
“Ta chỉ hy vọng sau khi anh rời đi, anh sẽ không quên, đế quốc vẫn luôn có vị trí dành cho anh.”
“Anh sẽ vĩnh viễn là vị Nguyên soái được người dân đế quốc kính trọng.”
Tiếng nói vang vọng trong không gian trống trải.
Một lát sau, Tống Quân Ngật tiến về phía trước, nơi anh vốn đang định bước tới, chiếc áo choàng quân đội màu xanh lục bay bay phía sau.
Khương Mặc Bạch nghe rõ tiếng Tống Quân Ngật trả lời – “Được.”
Tấm lưng thẳng tắp của Tống Quân Ngật bước về phía trước, giống như bộ dáng anh ra chiến trường những năm ấy. Hốc mắt Khương Mặc Bạch đột nhiên đỏ lên, Hạc Xuyên ôm y vào lòng, che đậy dáng vẻ này của y.
Tô Ngự không quay lại trường mà trở về biệt thự.
Cậu mang đồ về phòng, chụp vài tấm ảnh gửi cho Tống Quân Ngật.
Đáng tiếc cậu không nhận được tin nhắn trả lời của anh, nhưng A11 lại trả lời cậu.
A11: [Chủ nhân đang bận việc, trong thời gian này sẽ không ở đây.]
Tô Ngự không nghe ra cảm xúc như muốn cạn lời trong giọng điệu máy móc của A11. Cậu chỉ cảm thấy hơi thất vọng.