Thân hình người đàn ông mặc bộ vest đen có bờ vai rộng và vòng eo hẹp, ba Ngôn đứng cạnh, càng khiến vóc dáng anh trông cao lớn.
Thật sự là một người đàn ông hoàn hảo!
Tô Ngự chưa kịp cảm thán xong, đã thấy người đàn ông bước về phía mình trước sự chứng kiến của mọi người.
Tô Ngự thấy hơi khó hiểu, cậu nhìn bánh ngọt trong tay mình, chẳng lẽ cũng muốn lấy đồ ăn sao?
Ba Ngôn thấy người đàn ông bước qua đó liền nhìn sang – đây không phải bạn cùng phòng ký túc với con trai cưng của ông sao? Nhân vật lớn này quen biết à?
Họ đã chú ý đến người đàn ông này kể từ khi cả nhà ba Ngôn đón anh vào. Chắc hẳn anh chính là nhân vật lớn mà họ đang chờ đợi, nhưng người đàn ông này trông rất lạ, họ không thể đoán được danh tính của anh.
Họ chỉ có thể trơ mắt nhìn anh bước về phía thiếu niên kia!
Người đàn ông lạnh lùng nhìn cậu trai mặc bộ vest hồng phía sau Tô Ngự, ánh mắt đáng sợ tới mức khiến Nghiêm Trạch Hi run rẩy.
“Cậu ta là ai?” Giọng nói của người đàn ông trầm và từ tính, Tô Ngự cảm thấy giọng nói này nghe quen quen.
Cậu nhìn người đàn ông đang cúi xuống nhìn mình, đôi mắt đen như muốn hút cậu vào vậy.
“Hửm?” Giọng mũi của người đàn ông này nghe rất hay, nhưng cũng rất nguy hiểm.
Tô Ngự nuốt khan, đột nhiên thấy căng thẳng: “Tôi không biết cậu ta.”
Khí tức của người đàn ông mạnh đến mức Nghiêm Trạch Hi đang đứng bên cạnh không dám lên tiếng. Hu hu hu… mẹ ơi, cậu ta muốn về nhà.
Nghe được câu trả lời của Tô Ngự, người đàn ông hài lòng liếc nhìn Nghiêm Trạch Hy, Nghiêm Trạch Hy miễn cưỡng nở nụ cười.
Biết thế cậu ta đã chẳng ra tranh bánh ngọt nữa!
Tô Ngự vẫn đang nhìn người đàn ông này, cậu cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, trong đầu lập tức có câu trả lời. Cậu vẫn nghe giọng nói này mỗi ngày, còn nghe rất chăm chú nữa, cho nên cậu có thể chắc chắn.
Nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không chút tì vết của người đàn ông này, Tô Ngự không thể tin nổi.
Vẻ ngoài của ác quỷ trông như thế này sao?
Nhưng nếu không phải thì tại sao anh ấy lại bước tới chỗ cậu?
Chẳng lẽ ảnh đã dùng ma pháp hay pháp thuật gì gì đó như trên tivi sao?
“Tống Quân Ngật?” Tô Ngự cẩn thận thử hỏi.
Tống Quân Ngật nhìn Tô Ngự, không phủ nhận, “Ừm.”
Tim Tô Ngự đập nhanh hơn, đúng là anh ấy rồi!
Thì ra mấy hôm nay anh biến mất là vì tới chỗ cậu sao?
Tô Ngự vui vô cùng, thực sự là anh ấy rồi!
Thấy Tô Ngự cười cong mắt, biểu cảm của Tống Quân Ngật cũng thả lỏng hơn, không còn đáng sợ như lúc nãy nữa.
“Gặp anh vui vậy sao?” Tống Quân Ngật hỏi.
“Vui chứ!” Tô Ngự thừa nhận, “Em vui lắm í.”
Ánh mắt cậu rất nghiêm túc, vừa vui vừa bất ngờ, không ngờ Tống Quân Ngật lại xuất hiện bằng hình thức này. Rồi Tô Ngự sực nhớ ra, hôm nay là sinh nhật Ngôn Húc, cũng nhớ tới nhân vật lớn mà Ngôn Húc nói.
Cậu nhìn Tống Quân Ngật, rồi nhón chân ghé sát lên tai anh, khẽ hỏi, “Bọn họ nói nhân vật lớn là thế nào vậy ạ?”
Tô Ngự cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ Tống Quân Ngật dùng ma pháp thật sao?
Hơi thở của Tô Ngự mơn trớn bên tai Tống Quân Ngật, khiến thân thể anh hơi căng thẳng.
Chờ hồi lâu, Tô Ngự vẫn không nhận được câu trả lời của Tống Quân Ngật. Chân cậu hơi mỏi, liền bước trở lại mặt đất, ánh mắt vẫn nghi hoặc nhìn Tống Quân Ngật.
Tống Quân Ngật nhìn Tô Ngự, yết hầu gợi cảm hơi chuyển động, anh khẽ nói, “Về rồi nói nhé.”
“Vâng.” Tô Ngự đáp.
Hành vi thân mật giữa hai người lọt vào mắt người khác, họ vô cùng kinh ngạc, đứa nhóc này là ai? Vậy mà lại quen biết nhân vật lớn này ư!?
Họ tin Tống Quân Ngật thực sự là một nhân vật lớn, dù sao khí chất của anh chắc chắn không giả. Hơn nữa, khi họ điều tra xem người này là ai, thì toàn bộ manh mối đều hướng về khách sạn quốc tế Ryan.
Chủ sở hữu hiện tại của khách sạn Quốc tế Ryan rất bí ẩn, nhưng bí ẩn này chỉ để trưng cho người khác xem vậy thôi, vì còn có người khác đứng sau. Đương nhiên, đây không phải là điều quan trọng nhất, khách sạn Quốc tế Ryan không là gì, nhưng có tin