Đến khi đi ngủ, Tô Ngự mới dẫn Tống Quân Ngật về phòng.
Tô Ngự rất ít tới đây, cho nên ở đây trừ đồ nội thất thì chẳng có gì. Tô Ngự bỗng hối hận vì trước đã không sắp xếp nơi đây.
Ở đây cũng có chăn ga, trước đó người giúp việc đã giặt sạch rồi nên không cần lo.
Bây giờ đã là mười hai giờ rưỡi, nếu không phải đã muộn, quả thực Tô Ngự vẫn muốn dính lấy Tống Quân Ngật.
Tô Ngự lưu luyến đứng ở cửa phòng Tống Quân Ngật, “Anh đóng cửa đi, em về phòng đây.”
Cậu chả muốn rời đi tẹo nào.
Bàn tay to lại nhẹ nhàng xoa xoa tóc cậu: “Ngủ sớm đi, ngày mai anh sẽ gọi em.”
Nghe chữ ngày mai, Tô Ngự cũng không lưu luyến buồn bã nữa, vì sáng mai Tống Quân Ngật sẽ gọi cậu dậy nha!
“Vâng.” Tô Ngự trả lời.
“Em về phòng đi, anh nhìn em đóng cửa.” Tống Quân Ngật nói.
Rõ ràng đã thay đổi, nhưng Tô Ngự cũng không cảm thấy gì không vui, trái lại, tim cậu đập rất nhanh. Cậu cố nén căng thẳng đi mở cửa phòng đối diện, tới khi đóng cửa vẫn nhìn Tống Quân Ngật, “Em ở phòng đối diện nha, anh cần gì nhớ gọi em.”
Dù ở chung một mái nhà và phòng đối diện nhau, nhưng Tô Ngự vẫn luôn cảm thấy việc đóng cửa lại giống như giữa họ có một dải ngân hà ngăn cách vậy.
“Ừ.” Tống Quân Ngật đáp.
Sau đó, Tô Ngự đóng cửa lại.
Cậu dựa vào cửa một lúc lâu, tới khi nghe thấy tiếng đóng cửa phòng đối diện mới rầu rĩ đi tắm.
Sau khi tắm rửa xong, cậu mở điện thoại lên, WeChat có mấy tin nhắn chưa đọc, là Phạm Thư Thuỵ, Tằng Gia Thần và Ngôn Húc gửi. Họ đều rất ngạc nhiên tại sao Tô Ngự lại quen biết người này.
Nhóm ký túc xá gần như bùng nổ.
Vừa rồi vì mải dính lấy Tống Quân Ngật nên giờ Tô Ngự mới xem tin nhắn.
Phạm Thư Thuỵ: [@ Cá – Nói mau, nam nhơn kia là ai?]
Tằng Gia Thần: [@ Cá – Nói mau, nam nhơn kia là ai?]
Ngôn Húc: [@ Cá – Nói mau, nam nhơn kia là ai?]
Ba người trong nhóm ký túc đồng loạt gửi tin nhắn này.
Tô Ngự nghĩ nghĩ, hẳn là họ đã thấy bài đăng trên vòng bạn bè rồi.
Cá: [Chẳng phải đã đăng lên vòng bạn bè sao?]
Đám kia gần như lập tức đáp lời.
Phạm Thư Thuỵ: [Ôi vãi! Nhân vật lớn trong truyền thuyết đó là bạn trai cậu sao?]
Tằng Gia Thần: [Vãiiii!]
Ngôn Húc: [Giờ nịnh bợ cậu còn kịp không thế?]
Cá: [Không kịp đâu.]
Cá: [Nhân vật lớn ngủ rồi.]
Phạm Thư Thuỵ: [Hồi mới khai giảng, tôi còn thấy cảm thông cho Tô Ngự, giờ mới phát hiện, thì ra người nên được cảm thông lại là tôi QAQ.]
Tằng Gia Thần: [Diu không cô đơn.]
Ngôn Húc: [@ Cá – Ba tôi bảo tôi hỏi, có thể cho ông ấy xin WeChat của bạn trai cậu không.]
Tô Ngự nhìn câu này, suy nghĩ một lát.
Cá: [Để tôi hỏi đã nhé.]
Phải chờ Tống Quân Ngật đồng ý mới được, nếu anh ấy không đồng ý thì cậu không cho đâu!
Cậu chụp lại màn hình rồi gửi sang cho Tống Quân Ngật.
Cá: [Ảnh.]
Cá: [Được không anh?]
Cá: [Hỏi nhỏ.jpg]
Tô Ngự vừa gửi xong đã nhận được tin nhắn trả lời của Tống Quân Ngật.
Tống Quân Ngật: [Chưa ngủ à?]
Tô Ngự đột nhiên cảm thấy như bị cha mẹ bắt quả tang thức khuya làm chuyện xấu, tự dưng chột dạ.
Cá: [À, em vừa tắm xong.]
Tống Quân Ngật: [Cho hay không, em quyết là được.]
Tống Quân Ngật: [Đừng thức đêm thường xuyên.]
Tô Ngự rất hay thức khuya, mấy hôm trước còn thức đến mức thâm quầng cả mắt.
Tô Ngự: [Vâng!]
Tô Ngự: [Em ngủ ngay đây!]
Tô Ngự: [Thế em đẩy WeChat của anh cho cậu ấy nha?]
Tống Quân Ngật: [Ừm.]
Tô Ngự: [Anh ngủ ngon ~]
Cậu thẹn thùng thêm một hình sóng nhỏ, sóng gợn lắm, y như tâm trạng cậu bây giờ vậy.
Tống Quân Ngật: [Ngủ ngon.]
Ngôn Húc đã nhắn riêng cho Tô Ngự, gửi WeChat của ba mình sang.
Nếu không phải ba cậu ta ăn vạ rồi giả bộ đáng thương thì Ngôn Húc cũng không muốn quấy rầy Tô Ngự làm gì.
Tô Ngự bấm vào danh thiếp mà Ngôn Húc gửi, gửi yêu cầu kết bạn, rồi gần như được chấp nhận ngay lập tức.
Ảnh đại diện của Tô Ngự là ảnh chụp Tống Quân Ngật, ba Ngôn đầu kia còn chưa nhận ra, vẫn đang tưởng cậu là anh.
Nhưng giây tiếp theo, Tô Ngự đã gửi danh thiếp của