Lâm Gia Hân đi học chỉ luôn chú ý đến thời gian tan học, còn chú ý xem mình có đủ xinh đẹp hay không.
Khi còn khoảng nửa tiếng nữa là tan học, cô ta lặng lẽ lẻn ra khỏi lớp. Cô ta không thích học, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta ngu ngốc. Cô ta có rất nhiều bạn trai nên tất nhiên biết tan học tới đón thì sẽ chờ ở cổng trường, trừ khi có lý do cần thiết nào đó nên mới chậm trễ. Nếu không, cô ta chỉ có thể nói là người đàn ông này không yêu Tô Ngự.
Cô ta ra ngoài sớm để tránh xấu hổ khi gặp Tô Ngự, đồng thời cũng có thể trao đổi thông tin liên lạc khi Tô Ngự không có mặt.
Tô Ngự vẫn luôn chờ tới khi tan học.
Khi chuông vang lên, cậu là người đầu tiên chạy ra khỏi lớp.
Khoảnh khắc chuông reo, trước khi bọn Phạm Thư Thuỵ kịp phản ứng, Tô Ngự đã biến mất rồi.
Cậu rời khỏi phòng học, đi thẳng tới cổng trường.
Bước chân nện từng nhịp lên bậc thang, giống như sự mong đợi đang đập thình thịch trong lòng.
Khoảng cách từ cổng trường đến lớp học không xa, dãy nhà hôm nay họ học còn là nơi gần cổng trường nhất, thế mà Tô Ngự lại cảm thấy xa quá.
Đến gần cổng trường, cậu chạy chậm lại, tay vuốt lại tóc và mím đôi môi khô khốc vì gió bắc khi chạy bộ.
Vừa bước tới cổng trường.
Lâm Gia Hân đợi ở cổng trường và chú ý đến những chiếc xe xung quanh, cho đến khoảng hai mươi phút sau, cô ta thấy một chiếc Bentley màu trắng đậu cách cổng trường không xa. Hai mắt cô ta sáng lên.
Cô ta chỉnh lại quần áo, hôm nay cô ta mặc một chiếc váy đen, rất thon gọn, khoe ra làn da trắng nõn.
Cô ta lấy son môi ra tô lại lớp trang điểm rồi lại nhìn vào gương.
Sau khi chắc chắn rằng mình đã hoàn hảo, cô ta bước về phía chiếc xe.
Xe không có dán phim kín nên khi cô ta bước vào liền nhìn thấy một người ngồi ở ghế lái và một người khác ngồi ở ghế sau. Cô ta dừng lại, tưởng là Tô Ngự đã tới, nhưng rõ ràng cô ta chưa thấy Tô Ngự ra mà…
Lại nhìn kỹ hơn, người ngồi ở ghế lái có đường nét bình thường, trong khi người ngồi ở ghế sau có đường nét cương nghị lại hoàn mỹ.
Vì họ là một cặp nên không có lý do gì mà một người ngồi ở ghế lái còn một người ngồi phía sau, có vẻ như người lái chiếc xe này là tài xế chứ không phải người kia.
Nghĩ tới đây, cô ta mỉm cười bước tới cửa kính ghế sau rồi gõ nhẹ.
Cửa sổ từ từ hạ xuống, bóng dáng người bên trong dần hiện rõ. Khi nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, cô ta nghe thấy tiếng bản thân động tâm rồi.
—Một khuôn mặt còn hoàn hảo hơn cả trên hình đại diện, mọi bộ phận dường như đều được chạm khắc cẩn thận. Người như vậy có thật không?
Lâm Gia Hân muốn đưa tay chạm vào để xem gương mặt đó có nhiệt độ cơ thể và có phải là người thật hay không, nhưng khi trông thấy một đôi đồng tử lạnh lẽo, cô ta khựng lại.
Một giọng nói lạnh như băng vang lên: “Có chuyện gì?”
Cô ta gần như đã quên hết những lời bản thân đã chuẩn bị, lại có thể cảm nhận được cực kỳ rõ ràng, người đàn ông này khiến cô ta muốn chinh phục, cô ta có thể cảm nhận được từng tế bào trong cơ thể mình đang kêu gào.
——Cô ta muốn một người đàn ông như vậy!
Mà người như vậy thì không thể dùng những thủ đoạn như cũ được.
Cô ta lại mỉm cười ấm áp: “Chào anh, em là bạn cùng lớp của Tô Ngự. Em tình cờ đi ngang qua, muốn xem bạn Tô Ngự có đó không thì tới chào hỏi.”
Sử dụng cảm xúc hiện tại của đối phương làm điểm khởi đầu để không có vẻ như quá cố ý và sẽ có nhiều chủ đề hơn để bắt đầu cuộc trò chuyện.
Cô ta im lặng chờ đợi câu trả lời của người đàn ông.
Tuy nhiên, cô ta thấy vẻ mặt của người đàn ông sau khi mình nói ra những lời đó vẫn không hề thay đổi, chỉ thấy đôi môi mỏng của người đàn ông hơi hé ra: “Không chào hỏi trong lớp mà lại ra cổng trường?”
Lâm Gia Hân bị chặn họng, tất cả những lời nói đều nghẹn lại trong cổ họng.
Cô ta đến cổng trường từ trước, có lẽ giờ mới là lúc tan học. Người đàn ông hỏi câu này rất ngắn gọn và rõ ràng, anh cũng đoán được cô ta đang nghĩ gì.
Nhưng hầu hết mọi người dù đoán được suy nghĩ của cô ta thì cũng nên tiếp tục chủ đề, và dù tệ