Tin tức về việc Tô Ngự và Tống Quân Ngật lĩnh chứng không hề bị giấu diếm.
Còn việc khi nào tổ chức hôn lễ, Tô Ngự nghĩ có thể làm bất cứ lúc nào! Cậu luôn sẵn sàng!
Tô Ngự không hề che giấu tình yêu của mình với Tống Quân Ngật.
Bé cưng vui thì Tống Quân Ngật cũng vui.
Trở lại biệt thự, Tô Ngự chạy về phòng mình, rồi dần chuyển hết đồ đạc của mình vào phòng Tống Quân Ngật.
Bây giờ họ là chồng chồng rồi, có thể sống cùng nhau!
Tống Quân Ngật còn đang tò mò không biết đứa nhỏ này định làm gì thì thấy cậu đang xách hành lý chuyển sang phòng đối diện. Trông cậu còn sốt ruột hơn cả anh. Tống Quân Ngật cảm thấy buồn cười, bé cưng thật đáng yêu!
Tô Ngự cứ tưởng mình không có nhiều đồ, nhưng mấy thứ nhỏ nhỏ lại rất nhiều, cho nên cậu cứ đi tới đi lui, rồi mới phát hiện mình có rất nhiều thứ, thế mà cứ đi không biết mệt.
Khi Tô Chấn ra khỏi sân bay liền thấy Tô Tử Kính đến đón mình.
Ông ta nhìn Tô Tử Kính, thấy vành mắt Tô Tử Kính xanh đen.
“Mấy ngày nay con vất vả rồi. Ta sẽ tìm cách giải quyết vấn đề đất đai.”
“Ba muốn đi tìm Tô Ngự sao?” Tô Tử Kính hỏi.
Tô Chấn nghĩ tới đất và người đứng sau Tô Ngự kia: “Ừ.”
Dường như ông ta còn nghĩ đến điều gì nữa: “Hôm nay là ngày 1 tháng 11 phải không?”
“Vâng.” Tô Tử Kính nhìn Tô Chấn, hôm nay là sinh nhật cậu ta…
“Hôm nay là sinh nhật Tô Ngự!” Tô Chấn cười nói: “Chúng ta đi chọn quà sinh nhật cho Tô Ngự trước nhé.”
Tô Tử Kính đột nhiên nghẹn giọng, muốn nói gì cũng như bị chặn lại, chỉ có thể ép ra một chữ: “Vâng.”
Xe hướng tới trung tâm thương mại lớn nhất Bắc Kinh.
Đây là lần đầu tiên Tô Chấn tặng quà cho Tô Ngự. Họ đã sống chung mười bảy năm, hẳn phải rất quen thuộc, nhưng ông ta lại không nghĩ ra nên tặng gì.
“Giới trẻ hiện nay thích gì?” Tô Chấn nhìn Tô Tử Kính bên cạnh.
Tô Tử Kính mỉm cười, lặng lẽ nắm chặt hai tay: “Đồng hồ, giày các thứ.”
“Giày quá bình thường.” Tô Chấn nói, đôi giày đắt tiền nhất cũng chẳng đáng bao tiền, đồng hồ thì còn đỡ.
Đúng lúc, khi bước vào trung tâm thương mại, ông ta nhìn thấy một cửa hàng đồng hồ Patek Philippe cách đó không xa.
Tô Chấn cùng Tô Tử Kính bước vào và nhờ nữ nhân viên lấy chiếc đồng hồ đắt nhất cửa hàng, trị giá 250 vạn.
Khi thanh toán hóa đơn, ông ta nghĩ đến Tô Tử Kính liền quay sang: “Con với Tô Ngự có cùng ngày sinh phải không? Vậy con cũng lấy một chiếc đi.”
Bàn tay vốn đang nắm chặt của Tô Tử Kính buông lỏng ra.
“Vâng.”
Cậu ta chọn một chiếc đồng hồ giống của Tô Ngự.
Tô Chấn cau mày: “Đổi cái khác đi.” Ông ta nhìn ra đây chính là đồng hồ định tặng Tô Ngự.
Tô Tử Kính đang định thử, nhưng nghe thấy lời Tô Chấn nói, tay cậu ta cứng đờ.
Có thể bán ra hai đơn lớn, nữ nhân viên cũng ở bên cạnh cười khen vài câu.
Tô Tử Kính cười cười, nói: “Lấy xuống cho tôi.”
Cậu ta nhìn chiếc đồng hồ màu nâu trong tủ trưng bày rồi nói: “Đổi sang chiếc này đi.”
Chiếc này gần 20 vạn.
Nữ nhân viên mỉm cười lấy chiếc đồng hồ trị giá 20 vạn ra, muốn giúp Tô Tử Kính đeo thử. Tô Chấn lại nhìn thời gian.
Tô Tử Kính chú ý đến hành động của Tô Chấn, không chịu thử nữa: “Không cần thử, thế này được rồi.”
Nhân viên mỉm cười cất chiếc đồng hồ đi: “Vâng.”
Mua quà xong, Tô Chấn đi tới Phỉ Thuý Vân Phủ.
Ông ta biết nơi ở của Tô Ngự, cũng có số điện thoại của Tô Ngự, nhưng không trực tiếp đến quấy rầy ngồi trên xe gọi điện trước.
Tô Tử Kính im lặng ngồi ở một bên.
Tô Ngự vừa dọn đồ xong, đang nằm trên sofa, dựa vào vai Tống Quân Ngật thở hổn hển thì điện thoại reo.
Đây là số lạ. Cậu chỉ lưu có vài số, đầu tiên là Tống Quân Ngật, còn lại là mấy người bạn cùng ký túc, không còn lưu ai nữa cả, nhưng cũng không mấy ai gọi điện.
Khi thấy số gọi mình là số tỉnh G thì cậu cúp máy và chặn luôn.
Những cuộc gọi từ tỉnh G cứ luôn khiến cậu không vui, và cuộc gọi này có lẽ cũng thế.
“Tối nay gọi đồ ăn đến nhé anh?”