Trần Thanh Nghiên đợi một lúc mới nghe thấy Tô Chấn nói: “Việc này tôi sẽ xử lý…”
“Ý ông là gì? Tại sao ông không nói rõ ràng?” Nói xong, bà ta nóng lòng chờ đợi câu trả lời của đối phương, nhưng giơ điện thoại lên thì thấy đã cúp máy, bà ta giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Bà ta ném điện thoại lên bàn và nhìn sang trợ lý.
“Người đàn bà kia đâu?”
“Vẫn đang ở trong phòng tắm.”
Trần Thanh Nghiên đang định đi tới thì bị trợ lý ngăn lại: “Phu nhân, chưa lấy được tóc, tôi không thể để bà gặp bà ta được.”
Bà ta bực mình nhìn trợ lý rồi nói: “Anh tự lấy đi.”
Nghe thấy Trần Thanh Nghiên đã đồng ý, trợ lý lấy một chiếc kéo nhỏ, cẩn thận cắt vài sợi tóc rồi cho vào chiếc túi zip nhỏ kín mà anh ta mang theo.
“Xin lỗi đã làm phiền, thưa bà.” Sau khi cắt, trợ lý cất chiếc túi đựng tóc đi.
Trần Thanh Nghiên đẩy trợ lý sang một bên và đi về phía phòng tắm bên ngoài.
Dì Lâm cũng vừa mới từ phòng tắm đi ra, sắc mặt có hơi không tốt.
Khi nhìn thấy Trần Thanh Nghiên đang đi về phía mình, ánh mắt bà ta né tránh, nhưng Trần Thanh Nghiên đã bước tới và tát vào mặt bà ta. Bà ta sửng sốt, môi run run: “Phu, phu nhân… bà…”
Ánh mắt Trần Thanh Nghiên lạnh lùng: “Sau này tôi sẽ tính sổ với bà.”
“Nếu muốn lấy tóc bà ta thì làm nhanh lên, xong thì đi đi.” Bà ta quay sang nói với trợ lý.
Họ không dám động tới Trần Thanh Nghiên, nhưng một bảo mẫu thì vẫn dám, huống chi phu nhân còn đã cho phép.
Mấy vệ sĩ bước tới giữ dì Lâm lại. Dì Lâm cố gắng vùng vẫy nhưng không thể sánh được với những vệ sĩ chuyên nghiệp này, và một sợi tóc đã bị cắt đứt.
Tuy nhiên, đây không phải là điều đáng sợ nhất.
Điều đáng sợ là cách Trần Thanh Nghiên nhìn bà ta sau khi các vệ sĩ rời đi…
“Phu nhân…” Dì Lâm nuốt khan.
“Nói cho tôi biết, tại sao huyết thống của Tô Tử Kính lại không khớp với lão gia.” Trần Thanh Nghiên cao hơn dì Lâm nửa cái đầu. Lúc này, bị Trần Thanh Nghiên nhìn như thế, trong lòng dì Lâm dâng lên một cảm giác sợ hãi.
“Tử, Tử Kinh là người nhà họ Tô, cái này không sai…” Dì Lâm hoảng sợ.
“Là con cháu nhà họ Tô, không phải của Tô Chấn?” Trần Thanh Nghiên cười nói, “Lúc đầu chính bà đã thề thốt với tôi, đây là đứa con mà bà ở cùng lão gia một đêm mà có, cho nên tôi mới nhận lại. Giờ bà lại nói với tôi là không phải?”
Dì Lâm cúi đầu run rẩy: “Phu nhân… không phải vậy…”
“Bà động tay vào quá trình xét nghiệm ADN à? Tôi rất tò mò, làm sao một bảo mẫu như bà lại khiến kết quả Tô Tử Kính khớp với lão gia được?”
Ánh mắt Trần Thanh Nghiên lạnh lùng đến mức khiến trái tim dì Lâm run lên, bà ta cảm thấy mọi chuyện đã kết thúc, Tô Chấn chắc chắn đã nói với phu nhân về việc xét nghiệm ADN… Mắt bà ta đỏ hoe rồi bật khóc.
“Thật xin lỗi, phu nhân. Tử Kính thực sự là con cháu nhà họ Tô. Trước kia chính bà đã hỏi tôi chuyện này, cho nên không thể trách tôi được…”
Nghe vậy, Trần Thanh Nghiên nổi điên lên, “Cho nên mày đã lừa tao phải không?!”
Bà ta tiện tay hất vỡ một chiếc bình dưới chân dì Lâm.
Chiếc bình vỡ tan và các mảnh vỡ vương vãi khắp sàn nhà.
Đôi mắt Trần Thanh Nghiên đỏ bừng, không còn ưu nhã như trước nữa, thậm chí còn vấp ngã vài bước.
Dì Lâm run rẩy, cúi đầu không dám nói gì.
Tô Tử Kính cúp điện thoại, sắc mặt tái nhợt.
Một chiếc ô tô dừng lại trước mặt cậu ta. Cậu ta rất quen thuộc, bởi chính cậu ta đã đi mua nó…
Cửa sổ phía sau từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt khiến cậu ta bỗng thấy khiếp sợ.
“Lên xe.” Tô Chấn lạnh lùng nói.
Tô Tử Kính thu hồi cảm xúc, giả vờ như không biết gì rồi bình tĩnh lên xe.
Cậu ta mỉm cười chào hỏi: “Ba.”
Tô Chấn mím môi không trả lời.
Tô Tử Kính cảm thấy lạnh lẽo.
Từ khi lớn lên tới giờ, cậu ta vẫn luôn biết cha mình là Tô Chấn. Chính dì Lâm, người đã nuôi nấng cậu ta đã nói cho cậu ta điều này, cho nên cậu ta mới đi xét nghiệm ADN với Tô Chấn mà không nói cho bất kỳ ai, vì cậu ta tin bản thân chính là con cháu nhà họ Tô.
Hơn nữa, nếu lần đầu đã không có vấn đề gì thì làm lần nữa cũng có sao đâu?
Còn Tô Ngự… cậu ta căn bản không phải là con của Tô Chấn. Tô Tử Kính đã biết điều này từ lâu,