Ngày chia tay Sở Mạn, đêm ấy Trần Thiệu Vũ mất ngủ. Cậu biết rõ Sở Mạn không yêu mình, nhưng cậu vẫn cứ lừa dối bản thân.
Cho đến ngày hôm đó, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại.
Ánh mắt Sở Mạn khi nhìn Tô Ngự hoàn toàn không thể che giấu được, có lẽ cô ta cũng thích cậu, nhưng không nhiều như thích Tô Ngự…
Nước mắt làm ướt gối.
Cậu cảm thấy mệt mỏi, áp lực từ Trần thị và nỗi buồn khi biết rõ người mình yêu lại yêu người khác khiến cậu gần như không thở nổi.
Ban ngày cậu không khóc, phải là một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng ban đêm thì không.
Ngày hôm sau, không ai biết đêm qua cậu đã khóc xấu xí đến mức nào. Cậu đang bận giải quyết chuyện công ty. Không biết đã đắc tội ai mà công ty trở nên hỗn loạn, cậu bất lực, rồi lại không dám từ bỏ bất kỳ cơ hội nào.
Cậu bận bù đầu, đến mức ban đêm cũng không dám bình tĩnh lại, sợ khi bình tĩnh lại sẽ nghĩ đến cô ta.
Cậu thích cô ta, thích vẻ tốt đẹp của cô ta, cũng thích cách cô ta cứu cậu khi cậu bị bắt cóc lúc nhỏ.
Đáng tiếc, ký ức cuối cùng cũng chỉ là ký ức.
Cô ta đã không còn tốt đẹp như trong ký ức của cậu nữa. Trong lòng cô ta cũng luôn có người khác, dù thế nào đi nữa thì cậu cũng không thể bước vào trái tim cô ta.
Nhìn bầu trời tối dần, cậu bước về phía gara.
Lúc đó đã rất muộn, Trần thị sớm đã không còn ai, ba cậu cũng đổ bệnh vì chuyện công ty và giờ đang phải tiêm thuốc trong bệnh viện.
Khi đi đến gara, cậu mới nhớ ra hôm nay mình không lái xe, cũng không phải không lái mà đã bán xe rồi.
Nghĩ đến khung cảnh ngày xưa, cậu thất thần thật lâu.
Tới khi hồi thần thì đã bước ra khỏi gara rồi.
Mùa thu đã tới, ban đêm hơi lạnh, không biết là lạnh trong lòng hay do gió thổi.
Phía xa, có một chiếc ô tô đỗ bên đường.
Trợ lý trên xe đang báo cáo tình hình ngày hôm nay cho Nghiêm Dữ Sâm, chưa nói xong đã nghe thấy ông chủ hỏi: “Đó là đứa bé của nhà họ Trần đó phải không?”
Nhà họ Trần? Trợ lý nhìn theo ánh mắt của Nghiêm Dữ Sâm, thấy Trần Thiệu Vũ đã từng kiêu ngạo, giờ lại đang ủ rũ bên đường gọi điện thoại. Hiển nhiên đây là lần đầu tiên cậu gọi điện, trông có vẻ trúc trắc lắm, có khi còn chẳng biết cách gọi điện cũng nên!
Nghĩ đến tình hình hiện tại của tập đoàn Trần thị, anh ta càng cảm thấy thông cảm hơn một chút.
“Vâng, là đứa trẻ nhà họ Trần kia.”
Không biết Nghiêm Dữ Sâm đang nghĩ tới chuyện gì mà đột nhiên cười nói: “Đã lớn vậy rồi à.”
Trợ lý thấy ông chủ cười khó hiểu, hình như anh ta không thấy ông chủ và Trần thị qua lại bao giờ, sao nhìn cứ như đã quen biết lâu rồi vậy?
Đang suy nghĩ thì thấy ông chủ nói với tài xế: “Lái xe qua đi.”
Ông chủ có ý đón đứa trẻ nhà họ Trần kia sao!? Nhìn ông chủ ngồi ở ghế sau, trợ lý kinh ngạc.
So với vẻ ngạc nhiên của trợ lý, tài xế lại không có nhiều phản ứng, chỉ lái xe tới như lời ông chủ nói.
Khi một chiếc Rolls-Royce dừng lại trước mặt Trần Thiệu Vũ, cậu vẫn chưa kịp phản ứng.
Cửa sổ ghế phụ hạ xuống, một gương mặt quen thuộc xuất hiện, nhưng Trần Thiệu Vũ không nhớ nổi đó là ai.
“Anh là?”
Trợ lý cẩn thận nhìn Nghiêm Dữ Sâm ngồi ở ghế sau, thấy hắn đang xem tài liệu, đột nhiên không rõ ý của ông chủ, hắn muốn làm gì vậy?
Anh ta không hiểu nổi, chỉ có thể cố nói bừa: “Tôi là trợ lý của sếp Nghiêm, cậu có cần đi nhờ không?”
Sếp Nghiêm? Nghiêm thị?
Trần Thiệu Vũ nhớ mình đã từng đại diện nhà mình mình đến Nghiêm thị để bàn việc hợp tác. Tập đoàn Nghiêm thị rất lớn, lại là một doanh nghiệp lâu đời. Trần thị bọn họ cũng lớn, nhưng Nghiêm thị chưa bao giờ để vào mắt.
Chủ tịch của họ cũng còn rất trẻ, cậu từng gặp rồi, dù chỉ nhìn nghiêng thôi, nhưng cũng biết đó là một người đàn ông rất đẹp trai.
Cho nên, đây là trợ lý của Nghiêm Dữ Sâm ư?
“Vậy xin làm phiền.” Trần Thiệu Vũ nói.
Bám vào Nghiiêm thị chắc cũng không tồi đâu.
Nói xong, cậu bước ra phía sau, mở cửa ghế sau.
Có người ngồi ở ghế sau…
Trần Thiệu Vũ nhìn một lát, và thấy người bên trong vừa lúc ngẩng đầu lên nhìn mình.
Trong giây