Có lẽ nhận ra mình vừa nói lời ngu xuẩn, Mạnh Tinh Trì quay đầu lại, ả não nhíu mày.
Thấy vậy, Tô Triều khẽ cười, toàn thân thả lỏng một chút, nhắc nhở: "Mạnh tổng, tay của ngài hơi đỏ."
Mạnh Tinh Trì nhìn xuống bàn tay bị chà đến đỏ ửng của mình, lập tức tắt vòi nước.
Trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói, muốn tìm mấy chuyện đùa vui mở lời, muốn giả vờ chào hỏi một cách tự nhiên, đáng tiếc, trong đầu anh chỉ là một mớ suy nghĩ mấy lời thoại, từ tới miệng chỉ là một tiếng "ừ"
Nhưng một chữ này là hoàn toàn có thể lược bỏ, có thể chỉ cần trả lời bằng một cái gật đầu.
Vậy nên, Mạnh Tinh Trì lại dửng dưng gật đầu.
Tô Triều: Oa, Mạnh tổng thực sự rất lạnh lùng nha!
"Mạnh tổng, ngài biết nhạc sĩ Hứa Hoan không?"
Tô Triều nhìn anh nói chuyện, vẩy nước trên tay, vươn tay rút khăn giấy đặt ở giữa, không để ý Mạnh Tinh Trì cũng đưa tay ra, lại vô tình chạm vào mu bàn tay cậu.
Vốn không có gì to tát, nhưng Mạnh Tinh Trì lại giống như bị bỏng nước sôi, anh vội vàng rụt tay lại, dùng tay kia chạm lên mu bàn tay một cách vô thức, liếc nhìn bản thân một cách khó hiểu.
Tô Triều: "..."
Có cảm giác mình là f**k boy đang đi quyến rũ gái nhà lành ấy nhỉ?
“Xin lỗi, tôi không cố ý.” Tô Triều nghĩ anh có lẽ ghét đụng chạm thân thể “Lần sau tôi sẽ chú ý.”
Mạnh Tinh Trì đột nhiên xoay người sải bước rời đi.
"..."
Tô Triều há hốc mồm, định ngăn cản, nhưng người kia rời đi nhanh quá, dù sao cậu cũng đã xin lỗi rồi, nếu gọi người ta lại chỉ sợ không tìm được tiếng nói chung.
Bên này Triệu Tư Linh cùng bạn cũng vừa kết thúc hàn huyên, định tới chỗ Tô Triều, kết quả vừa rẽ vào góc, anh ta nhìn thấy một người đàn ông có khí chất xuất chúng đang tiến đến phía mình.
What the, đẹp trai vãi!
Phản ứng đầu tiên của anh ta là liên tưởng đến một nghệ sĩ nào đó mới ký hợp đồng, nhưng dựa trên phản ứng cùng xưng hô của những nhân viên vừa đi qua, chốt đơn đây chính xác là chủ tịch Mạnh Tinh Trì!
Là anh ta đã xem nhẹ lời nói của Tô Triều rồi, hóa ra lời nhận xét của Tô Triều không phải đánh giá theo trình độ nghiệp dư!
Anh ta ho khan một tiếng, hắng giọng, đối phương tiến lại gần, anh ta như đắm chìm trong gió xuân, nói: "Mạnh tổng, xin chào, tôi là Triệu Tư Linh."
Nói xong, Mạnh tổng tiếp tục lướt qua anh ta đi về phía trước.
"??"
Triệu Tư Linh bị ruồng bỏ hoài nghi nhân sinh: Tôi chọc giận ngài khi nào thế hỡi chủ tịch kính yêu?
Thực ra không phải anh ta chọc giận gì Mạnh Tinh Trì đâu, mà là vừa rồi Mạnh Tinh Trì vẫn còn đắm chìm trong xúc cảm cuộc đụng chạm vừa rồi, không cả đáp lại lời chào từ các nhân viên khác.
Thẳng đến khi trở lại văn phòng, anh mới nhận ra vừa rồi là tiếng của Triệu Tư Linh.
Triệu Tư Linh, leader KDL?
Thôi kệ, quan trọng là - thần tượng vừa mới chạm tay anh!
Ầu mai gót trời ới! Á á!* (Suy nghĩ thôi, suy nghĩ thôi, suy nghĩ trong đầu thôi nha.)
“Mạnh tổng.” Thư ký bước vào, thấy tay anh còn ướt, đưa khăn giấy ra, “Ngài lau tay đi ạ.”
"Không lau."
Đây chính là bàn tay phải thần thánh mà Tô Triều đã chạm qua, có chết cũng không lau!
Anh ngồi vào chỗ của mình, bắt đầu hồi tường quá trình gặp gỡ vừa rồi...
Ai da, hơi mất tự nhiên rồi. Lần sau phải chú ý một chút.
Câu trả lời không mấy tích cực, thần tượng nhỏ của anh có bị doạ sợ không?
Từ từ, thần tượng nhỏ hình như có hỏi một câu gì đó, anh chưa trả lời thì phải. Hết rồi, hết rồi, thần tượng nhỏ có hay không ghét anh rồi?
Thấy anh bộ dáng trầm ngâm, thư ký còn tưởng anh đang cân nhắc thu mua dự án lớn nào, thầm ngưỡng mộ liền nhắc nhở: "Mạnh tổng, đã đến giờ họp rồi."
Mạnh Tinh Trì lên tiếng.
Sáng họp, tối họp, lại một đám ngồi họp, mẹ kiếp - phiền.
Hay đổi hết thành hội nghị trực tuyến, anh đối với xã hội ngoài kia có chút sợ.
"Những ai không phận sự miễn vào."
“Được.” Thư ký biết rằng anh đang nói đến hội nghị lần trước, giờ nghỉ giữa giờ liền bị một đám nghệ sĩ từ đâu bay tới bu kín cấp nước cho anh.
Lúc mấy con công kia vừa tiến vào, sắc mặt của anh đen xì không cãi được, không nói gì lườm một phát khiến bọn họ cút xa 50 mét.
Phía dưới chắc nghe tiếng gió gào phía trên, cũng lĩnh đủ nên mấy ngày nay không có người đứng trước mặt Mạnh tổng hợp xướng.
“Hội nghị còn bao lâu thì bắt đầu?” Mạnh Tinh Trì liếc nhìn đồng hồ.
Thư ký: "Mười bốn phút."
Mười bốn phút, đủ thời gian để trả lời câu hỏi.
“Tôi ra ngoài một lúc, lập tức sẽ quay lại.” Mạnh Tinh Trì sải bước đến toilet nam, nhưng người bên kia đã không còn ở đây.
"Chậc."
Anh bước tới thang máy, vừa bấm nút đã có vài người đi đến.
Đi đầu là Tô Triều cùng Triệu Tư Linh.
Mạnh Tinh Trì ánh mắt hơi lóe lên, nhưng khi nhìn thấy ba người trợ lý phía sau, đoán chừng còn có một trận chào hỏi, không di chuyển tiếp tục ấn nút, ấn ấn liên tục.
"Mạnh tổng, nếu ngài đang vội, sang đây đi cùng chúng tôi cũng được?” Tô Triều chỉ vào thang máy dành cho nhân viên bên cạnh, tình cờ cũng dừng lại ở tầng này.
Mạnh Tinh Trì kiên quyết lắc đầu từ chối, tại sao phải chen chúc với một đám người kia!
Thế còn cần thang máy tư nhân làm éo gì!
Nó nằm ở sự độc đáo, nó là điểm nhấn, là duy nhất hiểu không...
Anh đang âm thầm tự kỉ, những người khác đã vào hết thang máy.
Tô Triều bước tới cửa cười: "Vậy tôi đi trước, gặp ngài sau, Mạnh tổng."
“Chờ đã.” Mạnh Tinh Trì đột nhiên gọi cậu.
“Dạ?” Tô Triều quay đầu lại, nhìn anh, do dự nói: “Còn có chuyện gì không?
Mạnh Tinh Trì mím môi, thấy thang máy của mình đã đến, nghiêm nghị trả lời: "Phải, tôi biết Hứa Hoan."
Sau đó, anh bước nhanh vào thang máy bên cạnh, để lại một đám người đầy dấu chấm hỏi.
“Mạnh tổng vừa nói luyên thuyên gì vậy?” Triệu Tư Linh như lạc trong sương mù hỏi.
Tô Triều bước vào thang máy, dần dần có phản ứng, không khỏi nở nụ cười: "Không ngờ em lại gặp một người có cung phản xạ dài như thế!"
"Hả?"
Tô Triều thuật lại những gì xảy ra cùng Mạnh Tinh Trì.
Triệu Tư Linh nghĩ đến chuyện vừa xảy ra với mình, thở dài: "Mạnh tổng ý mà, đúng là một lão nhân lạnh lùng."
Tô Triều mỉm cười.
"Nhưng đến mấy kẻ nhanh mồm nhanh miệng còn không tiếp cận được ngài ấy cơ mà. Chắc vấn đề không phải của tao đúng không, nhất định là từ phía Mạnh tổng có vấn đề ." Triệu Tư Linh tự an ủi bản thân, "Tốt nhất nếu không có việc gì không nên chọc giận ngài ấy, quá lạnh lùng, thoạt nhìn thật không dễ ở chung. May mà chúng ta không cần mỗi ngày cùng ngài ấy giao tiếp, cũng không có gặp nhau nhiều làm gì.
Sau khi trở lại ký túc xá, Triệu Tư Linh yêu cầu hai người trợ lý ở lại kí túc xá tìm hiểu tình hình chung.
Thực ra họ cũng chỉ mới sống trong ký túc xá hơn một năm, lúc KDL mới ra mắt thì chen chúc nhau dưới một tầng hầm.
Đương nhiên rồi, bọn họ chỉ là một đám vô danh tiểu tốt, làm sao có thể ở một chỗ tử tế, tiền thuê nhà không hề rẻ chút nào.
Lúc đó bọn họ đều chưa thân thiết như bây giờ, có thể nói là còn chút khoảng cách, nhưng vì điều kiện khắc nghiệt nên tất cả chỉ có thể tựa vào nhau, động viên nhau, cổ vũ cho nhau, đổ mồ hôi kiên trì tập luyện, cuối cùng sau hai năm mới dọn được ra khỏi tầng hầm, nhưng mọi người dường như đều mê mẩn món mì sợi của Tô Triều, đến tận bây vẫn đều thường xuyên ăn nó cùng nhau.
Sau đó, bọn họ chuyển đến một ngôi nhà chung ba phòng ngủ, mãi đến một năm sau mới nổi chỗ ở, công ty thuê một căn biệt thự nhỏ này làm ký túc xá, tầng 1 là chỗ sinh hoạt chung như phòng tập thể hình, phòng tập nhảy, phòng thu, thuận tiện cho cả nhóm luyện tập hàng ngày.
Tầng 2 là không gian riêng, mỗi người đều được sắp xếp một phòng ngủ.
Mỗi thành viên có một số tiền tiết kiệm, một số đã trả khoản tiền đặt cọc trước cho ngôi biệt thự, một số chi tiền mua nhạc cụ.
Riêng Tô Triều lai chi ra hai khoản, đầu