Ngay khi Tô Triều trở lại ký túc xá, các đồng đội của cậu đều một lòng nhất trí mở nắp cơm hộp trên bàn. Bình thường nếu Tô Triều không nấu cơm, về cơ bản mọi người sẽ order đồ ăn bên ngoài.
"Anh, chị Hồng nói gì với anh vậy?" Trình Tiểu Bắc hỏi.
Tô Triều bẻ đũa: "Chắc giống chúng mày nhỉ? Nhận thức thị trường âm nhạc, quan điểm về âm nhạc, lý tưởng của bản thân, quan điểm về đồng đội ..."
"Đúng đúng, hỏi em giống y hệt." Trình Tiểu Bắc nói, những người khác đều gật đầu theo.
Cuối cùng, Tô Triều còn bổ sung thêm: "Còn hỏi tao thấy Mạnh tổng là người như thế nào cơ."
Cả bốn người đều ngẩng đầu lên, bối rối nhìn cậu.
"?"
Tô Triều ăn được mấy miếng, thấy bọn họ vẫn chưa động đũa, ngạc nhiên nói: "Sao nhìn tao, bà ấy không hỏi thế à?"
Bốn người: "Không!"
"Chắc vì tao là người cuối cùng, thuận tiện nhớ ra nên hỏi thôi." Tô Triều nhớ lại, "Hơn nữa, lúc đó Mạnh tổng cũng chỉ tình cờ đi ngang qua. Tao nghi ngờ chị Hồng nghĩ không ra vấn đề nên lôi Mạnh tổng vào cho thành có vấn đề. "
"Đi ngang qua?" Triệu Tư Linh cảnh giác nói, "Mày phân tích luận đề, luận điểm, trình bày như thế nào?*
(*haha, xl vì tôi lú văn ý ????))))
"Đủ điểm qua môn." Tô Triều suy đoán, "Nếu không, làm sao em xin được WeChat của Mạnh tổng?"
Bốn người: "!!!"
Trần Ngư trực tiếp cắn đứt xương cá trong miệng: "Mày, mày còn thêm WeChat á?"
Ngạc nhiên chưa hết, Triệu Tư Linh đột nhiên đánh cái bộp vào người Tô Triều: "Khá quá!"
Tô Triều: "Nhiệm vụ hoàn thành!"
Cơm nước không bao lâu, mọi người ở trong phòng gym ngâm mình một tiếng, sau đó lần lượt tắm rửa, trở về phòng nghỉ ngơi.
Cho dù sớm tối bận rộn, vẫn phải đảm sức khoẻ, thể hình thật tốt.
Tô Triều trên phần mềm soạn thảo ca khúc, lần này cậu về nhà liền có một chút linh cảm, muốn thử khả năng tự biên soạn của mình.
Làm việc được một lúc, thông báo WeChat hiện lên, Từ Lập Nhân thêm Lang Lê Hồng vào nhóm chat của bọn họ.
[Group chat Năm cậu bé ngây thơ.]
Từ Lập Nhân tú bà*: [Hoan nghênh Lang Lê Hồng tham gia! 】
Từ Lập Nhân tú bà: [? ? Tiên sư bố đứa nào đổi danh thiếp* của anh! 】
(*Tiếng anh gốc của nó là Pimp: Kẻ mối lái, kẻ dẫn khách, tên ma cô (ở nhà chứa); chủ chứa, mụ Tú Bà
*Giống Zalo bên mình)
Lang Lê Hồng: [...]
Tư lệnh - Bé trai ngây thơ số một: [Hoan nghênh chị Hồng, pháo mừng.jpg]
Bé trai ngây thơ số hai, ba, bốn và năm: [Pháo mừng.jpg]
Lang Lê Hồng: [Lưu ý một số vấn đề: Mấy ngày này tôi sẽ cùng nhóm sản xuất thực hiện dự án để khai phá hướng đi trong bài hát mới của các cậu, bất cứ khi nào tôi cũng có thể liên lạc, không được tắt máy. Nếu không có gì thay đổi, tuần sau bắt đầu thu demo, nếu các cậu cũng có sẵn bản demo, có thể gửi qua để cùng nhau sàng lọc trước. 】
Bé trai ngây thơ số hai, ba, bốn và năm: [Đã nhận, ngu ngơ gật đầu.jpg]
Lang Lê Hồng: [...]
Lang Lê Hồng: [Thuận tiện, đổi tên của nhóm đi. 】
Bà nhìn ra, nhóm nhạc nam này lúc ngầm còn ồn ào hơn bề ngoài, nếu chẳng may điện thoại của ai bị hack, đống tin nhắn trò chuyện nhóm này mà bị nổ ra, chỉ riêng cái tên nhóm thôi cũng đủ để fan cười mấy nghìn năm rồi.
Nói xong, bà thấy tên nhóm được thay đổi ngay lập tức.
[Group chat của những bé trai trong sáng và nữ quản lý gợi cảm]
Lang Lê Hồng: "......?"
Bé trai ngây thơ số năm Tiểu Bảo Bắc: [Oh yeah! Nhóm mấy thằng đực rựa của chúng ta cuối cùng cũng có người khác giới!】
Bé trai ngây thơ số ba *Chao: [Tên thô thiển vãi? Vạn nhất bị nhìn thấy thì làm sao? 】
(*Tên phiên âm của Tô Triều, chữ Triều)
Lang Lê Hồng: Đúng là đứa nhỏ thông minh – Tô Triều! ·
Ngay khi bà nghĩ rằng cái nhóm này còn có thể cứu vãn được, liền thấy Tô Triều đổi tên nhóm.
[Những cậu bé trong sáng cũng nữ quản lý sεメy không được nói bậy]
Lang Lê Hồng: "............"
Nữ hoàng băng giá đã sụp đổ và thoát khỏi trò chuyện nhóm.
Một lúc sau, Trần Ngư khuấy động trong nhóm: "Đi soi gương lại hết đi, nghĩ gì mà lại đi làm mất lòng người khác giới duy nhất ở đây, đừng hỏi vì sao ế!】
Từ Lập Nhân tú bà: [Nói đến cùng anh vẫn là người duy nhất không bỏ rơi mấy đứa! Vậy mà trong lòng mấy người một chút vị trí của anh cũng không có sao!】
Bé trai ngây thơ số hai mỹ nhân ngư đã đổi tên nhóm thành [Năm bé trai cùng chú chó ngây thơ]
Từ Lập Nhân: "..." Khốn nạn!
Tô Triều trở lại phần mềm làm soạn nhạc, lại bận rộn nửa giờ, linh cảm cũng mất, nhìn đồng hồ thấy cũng không còn sớm.
Sau khi nằm trên giường, cậu luôn cảm thấy mình đã quên gì đó.
Trong bóng tối, cậu đột nhiên mở mắt ra – chưa đọc chương mới!
Sức ảnh hưởng của đồng nhân văn này thật mạnh mẽ, rõ ràng không muốn thừa nhận đồng nhân văn kiểu này, nhưng chút ảo tưởng giao thoa với thực tế thỉnh thoảng lại khiến cậu suýt chút nữa cho là thật.
Dù sao, cũng chỉ mất vài phút cho một chương thôi. Tô Triều bật đèn bàn và click mở Thành phố Văn học Á Công lên. Sẵn sàng lên chương, chính là—
Tác giả tự nhiên đăng bài xin nghỉ phép!
Lý do xin nghỉ: Hôm nay đang vui, không cập nhật.
Tô Triều:? ? ?
Vui cái vcl tác giả? Vui vẻ cũng là một lý do ư? Ah ah ah nực cười!
Tô Triều cáu kỉnh, phẫn nộ để lại bình luận duy nhất.
Không có tên: Vui thôi cũng đừng vui quá, ít nhất thì cũng ra chương mới đi chứ QAQ
Sau khi bình luận, cậu cảm thấy mấy lời nhắc nhở kia không đủ cứng, lại viết thêm.
Không có tên: Mau cập nhật đi, đừng không biết điều!
Thúc giục xong liền an tâm đi ngủ, ai mà biết ngày hôm sau, cậu lại nhận được tin nhắn từ hệ thống.
Vị tác giả này thế mà lại gửi cho cậu một đống hồng bao màu đỏ, mỗi gói đều 100 nhân dân tệ - không thiếu một đồng!
Tô Triều:? ? ?
Bây giờ các tác giả đều thịnh hành kiểu vì tình phát điện thành vì tình phát tiền à?
Tuy rằng cậu thường ngày sống rất tiết kiệm, nhưng cậu vẫn là kiểu kiếm được nhiều hơn tác giả một chút, làm sao cậu lại có thể để người khốn khó hơn tiêu tiền vì mình.
Vì một lời khen liền tặng một khoản tiền lớn sao.
Nước sâu ngư lôi vĩnh cửu xa, một viên vĩnh truyền lưu.jpg
Ăn xong bữa sáng, cậu lại nhìn vào điện thoại của mình, tốt lắm, tác giả thật sự gửi cho cậu mười hồng bao, tương đương một ngàn tệ.
Tô Triều: ...
A, ham muốn chiến thắng bất thường tăng vọt sao!
Cập lập tức nạp tiền vào tài khoản, sau đó một phát bay hai ngàn, đồng thời để lại lời nhắn ở khu vực bình luận không cho tác giả gửi hồng bao.
Triệu Tư Linh đột nhiên ngắt lời cậu: "Hello? Tô Triều, nghe rõ trả lời? Tao hỏi hôm nay mày có định đi đâu không?"
Tô Triều ngẩng đầu: "Làm sao vậy?"
"Tới công ty?" Triệu Tinh Lan hỏi, "Mày không phải đang soạn demo à? Trùng hợp tao cũng đang soạn, lên dùng chùa đồ công ty."
"À vâng ý em cũng vậy." Tô Triều hôm nay cũng dự định đến công ty, vừa hay có thể sử dụng thiết bị chuyên nghiệp hơn, ở nhà rất ồn ào, không thể tập chung làm việc. "Còn mọi người thế nào?
Trần Ngư nói: "Tao phải ghi hình cho một chương trình tạp kỹ vũ đạo, lão cẩu Từ đã nhận quay."
Hắn là một dancer, đối với ca hát không mấy để tâm, tốt hơn là nên tham gia các chương trình tạp kỹ để duy trì nhiệt độ của mình. Vừa hay đây là một trương trình tạp kỹ về vũ đạo. Không những có thể luyện tập mà còn có thể học hỏi từ những người đồng nghiệp khác, vẹn cả đôi đường.
Trình Tiểu Bắc hưng phấn nói: "Tối nay em phải tham gia giải đấu thể thao điện tử cho ngôi sao."
Tô Triều: "Bạn em rủ em đi xem lễ hội âm nhạc (/ ω\)"
Cuối cùng, chỉ có Tô Triều và Triệu Tư Linh đi công ty, không ở lại dưỡn dẹo liền xuất phát.
Trợ lý đã cùng người trong công ty thảo luận qua WeChat, vừa hay có thể sử dụng thiết bị.
Tô Triều đến phòng nhạc cụ trước, cậu bởi vì hôm qua mất cảm hứng nên phải thử biện pháp khác.
Ở đây rất nhiều nhạc cụ, cậu còn mang theo guitar riêng, gảy đàn một lúc, lại quay ra đánh trống Jazz, đem từng nhạc cụ chơi qua một lần, trước sau vẫn không tìm được cảm giác, cảm thấy rất vô nghĩa.
"Mạnh tổng? Tại sao ngài lại ở đây?"Thư ký đi tìm một vòng, mới tìm được người đang đứng trước phòng nhạc cụ.
Thư ký Lý nhìn vào trong liền thấy Tô Triều đang ngồi trước đàn dương cầm, ăn mặc giản dị, nhưng không giấu được khí chất toả sáng.
Gió thổi tung bay mái tóc cậu, ánh nắng nương theo đuôi tóc, giai điệu hoạt bát, nhẹ nhàng phát ra.
Thư ký khẽ cười một tiếng: "Mạnh tổng, ngài