Editor: Cô Rùa
*
Liễu Trừng đứng ở một bên, quần áo có chút xộc xệch còn cổ áo thì bị mở toang. Hắn cúi đầu chỉnh lại quần áo, ngón tay còn khẽ run run.
Diệp Hoành Viễn gạt tay Trương Dục Hiên ra khỏi cà vạt mình, nói: “Cút ngay, thằng điên này ở đâu ra vậy!”
“Cậu ấy đã bảo anh buông cậu ấy ra! Cậu ấy không cho anh chạm vào cậu ấy!” Trương Dục Hiên đỏ mắt hét lên, lại đấm một phát lên mặt Diệp Hoành Viễn.
Hai người cứ vậy mà choảng nhau.
Khâu Ngôn Chí lập tức bảo vệ sĩ xông lên tách hai bọn họ ra.
Sau khi Diệp Hoành Viễn bị kéo ra, hắn lau vết máu bên khóe miệng rồi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trương Dục Hiên và Liễu Trừng một cái, kế tiếp cười lạnh xoay người bỏ đi.
Vệ sĩ thấy vậy cũng buông Trương Dục Hiên ra, Trương Dục Hiên lấy khăn giấy từ trong túi đưa cho Liễu Trừng, cẩn thận nói: “… Cậu, cậu không bị làm sao chứ?”
Liễu Trừng nhận lấy khăn giấy trong ngỡ ngàng, hắn ngẩng đầu nhìn Trương Dục Hiên, chớp mắt nói: “Tôi không sao.”
Trương Dục Hiên xấu hổ gãi đầu: “Xin lỗi, vừa rồi tôi nhìn lầm, tôi cứ tưởng là cậu khóc…”
“Làm sao có thể chứ?” Liễu Trừng cười tươi rói, “Cũng đâu phải chuyện gì to tát.”
Hắn nói xong thì dùng khăn giấy trong tay lau mũi cho Trương Dục Hiên: “Đừng động đậy, cậu bị chảy máu rồi nè.”
Toàn thân Trương Dục Hiên cứng đờ.
Khâu Ngôn Chí đi qua hỏi: “Sao lại thế này, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”
Trương Dục Hiên cau mày, tức điên nói: “Tên vừa rồi quấy rối cậu ấy!”
Liễu Trừng có chút ngại ngùng: “Không có việc gì đâu, thật ra ban đầu là do tôi tình nguyện nhưng giữa chừng thì đổi ý mà thôi.”
Khâu Ngôn Chí có chút nghi ngờ nhìn Liễu Trừng, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Nếu tất cả NPC đều được thiết lập lại thì ván game lần này sẽ diễn ra hệt như ván đầu, nhưng giờ Liễu Trừng lại làm ầm ĩ lên như vậy, chắc chắn sẽ làm gián đoạn tất cả trình tự sau này của hắn và Diệp Hoành Viễn.
… Tuy rằng đây cũng không hẳn là chuyện xấu, nhưng sự sai lệch này cũng không khỏi quá lớn.
Mà Liễu Trừng có vẻ không còn ký ức thật.
Khâu Ngôn Chí ngập ngừng dò hỏi: “Nhưng sao cậu lại đột nhiên đổi ý?”
Trương Dục Hiên ngắt lời Khâu Ngôn Chí, hét lên: “Ngôn Ngôn! Đó là chuyện riêng của người ta mà!”
Ban đầu Liễu Trừng thật sự bằng lòng đi theo Diệp Hoành Viễn, nhưng không biết Diệp Hoành Viễn bị làm sao, đột nhiên trở nên nóng nảy, động tác cũng thô lỗ.
Ngay khi nhận một nụ hôn từ hắn, Liễu Trừng đã hối hận.
Một là cảm thấy không được thoải mái, hai là cảm thấy người này không hề kiên nhẫn khi hôn hắn, như thể đang cố gắng hoàn thành một nhiệm vụ nào đó, và ba là trong đầu Liễu Trừng chẳng hiểu tại sao cứ luôn nhớ đến gương mặt của người đàn ông mặc váy mà mình mới gặp lần đầu khi nãy.
Sau đó hắn đẩy Diệp Hoành ra và nói từ chối.
Thế nhưng Diệp Hoành Viễn lại không chịu buông hắn ra, vì vậy Liễu Trừng giãy dụa đúng lúc bị Trương Dục Hiên bắt gặp được.
Sau đó chính là cảnh tượng vừa rồi.
Nhưng hắn cũng không muốn nói với người khác về chuyện này, nên đối với câu hỏi của Khâu Ngôn Chí, hắn chỉ nói qua loa cho có lệ: “Thì… Thì hối hận thôi, còn có thể có lý do gì nữa.”
Có Trương Dục Hiên ở đây, Khâu Ngôn Chí cũng không tiện hỏi thêm.
Trương Dục Hiên và Liễu Trừng trao đổi phương thức liên lạc, Liễu Trừng nói: “Lần sau hai cậu có ghé thì tôi sẽ pha đồ uống miễn phí cho.”
Khâu Ngôn Chí nhấc chân chuẩn bị rời đi thì lúc này chợt nhận được một email. Là danh sách những người tên ‘Đồng Phương’ mà trước đó cậu cho người điều tra.
Lưu Đồng Phương, Lý Đồng Phương, Triệu Đồng Phương…
Bởi vì chỉ biết cách phát âm chứ không biết ghi như thế nào, cho nên số người phù hợp với điều kiện này đã lên đến hàng nghìn.
Khâu Ngôn Chí khựng lại, bỗng nhiên nói với Liễu Trừng: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, không bằng hôm nay luôn?”
Rượu do Liễu Trừng pha vẫn xịn sò như khi nào, nhưng Khâu Ngôn Chí uống được một phần ba đã làm bộ say, ôm lấy vai Liễu Trừng bắt chuyện.
“… Liễu… Liễu Trừng, đúng rồi, tôi nghe, nghe Đồng Phương từng nhắc đến cậu..”
“Đồng Phương là ai, hai người là bạn à?”
Vẻ mặt của Liễu Trừng hơi hoang mang, sau khi nghe thấy cái tên Đồng Phương cũng không có phản ứng gì đặc biệt, không giống như đang nói dối.
Nhưng theo suy đoán của Khâu Ngôn Chí ở ván trước, Liễu Trừng rõ ràng quen người chơi Đồng Phương, nếu không cũng sẽ không biết bí mật của hắn để rồi bị sát hại.
Trương Dục Hiên cũng vô cùng nghi ngờ hỏi Khâu Ngôn Chí nói: “Đúng vậy, Ngôn Ngôn, Đồng Phương là ai? Sao trước giờ chưa từng nghe cậu nhắc qua?”
Khâu Ngôn Chí xua tay đứng dậy, nói: “Không có gì, hai người ở lại chơi vui nha, tôi có việc nên đi trước đây.”
Khâu Ngôn Chí không uống nhiều nên lúc ngồi trên sô pha cũng không cảm thấy say, nhưng đến khi đứng dậy lại cảm thấy hơi choáng váng.
Cậu nghĩ trước khi về nên ghé qua toilet rửa mặt cho tỉnh táo một chút.
Kết quả vừa ra khỏi phòng riêng và đến chỗ khúc cua đã nhìn thấy Diệp Hoành Viễn.
Diệp Hoành Viễn đang đưa lưng về phía cậu nói chuyện điện thoại.
Giọng hắn vô cùng dịu dàng: “Trạch Vũ à, khoảng thời gian này trong nước còn nhiều việc quá, đợi tuần sau anh sẽ ra thăm em có được không? Ngoan, nghe lời.”
Lúc Diệp Hoành Viễn cúp máy xoay người lại, Khâu Ngôn Chí thấy rõ vẻ mặt hắn lạnh băng, trong mắt không có nửa độ ấm.
Diệp Hoành Viễn cũng nhìn thấy Khâu Ngôn Chí ngà ngà say cùng với mấy tên vệ sĩ đang đi đằng sau cậu, hắn cụp mắt nhấc chân rời đi.
Khâu Ngôn Chí quay đầu nhìn hắn một cái, nhíu mày.
… Thứ rác rưởi gì vậy trời.
Sử dụng thẻ reset ba lần thì lần nào NPC Diệp Hoành Viễn này cũng đều làm người khác thấy tởm không chịu nổi.
Đây được xem là gì, dù có ăn phở ngoài cũng không quên bát cơm ở nhà à?
Sau khi Khâu Ngôn Chí tỉnh rượu thì trở về bệnh viện.
Cậu ngồi trên xe, cầm máy tính bảng lên và bắt đầu nghiên cứu thông tin về những người có tên Đồng Phương.
Có điều lại quá nhiều, thật sự là rất khó để điều tra. Khâu Ngôn Chí có chút mệt mỏi day day huyệt thái dương.
Lúc Khâu Ngôn Chí về phòng bệnh, Hạ Châu đang ngồi trên giường xem máy tính bảng.
Vừa trông thấy Hạ Châu thì tâm trạng của Khâu Ngôn Chí cũng trở nên tốt hơn một chút. Câu tiến lại gần cười tủm tỉm hỏi anh: “Anh đang làm gì vậy?”
Hạ Châu đưa máy tính bảng cho cậu coi: “Anh đang xem thông tin về Đồng Phương.”
Người giúp Khâu Ngôn Chí tìm thông tin về ‘Đồng Phương’ thật ra là đội điều tra riêng đã từng hợp tác với Hạ Châu ở ván trước.
Chỗ người ủy thác điền tên của cậu và Hạ Châu, cho nên hai người đều có chung thông tin và cùng một lượt.
Khâu Ngôn Chí nói: “Nhưng khó thật đấy, có quá nhiều người.”
Hạ Châu nói: “Nhưng em chỉ bảo họ tìm kiếm những người có tên là Đồng Phương, còn anh vừa mới gửi email khác cho họ, bảo
họ tìm kiếm thêm những người từng dùng tên Đồng Phương.”
Khâu Ngôn Chí thở dài: “Nếu vậy không phải phạm vi sẽ càng rộng ra nữa à?”
Hạ Châu cười xoa tóc cậu nói: “Chỉ có cách này thì cá mới không lọt lướt.”
“Em biết rồi.” Khâu Ngôn Chí nói, “Nhưng mà điều tra như vậy thì biết đến khi nào?”
“Rồi sẽ tìm được thôi.” Hạ Châu dừng lại rồi nói tiếp, “Em điều tra bên Liễu Trừng đến đâu rồi?”
Khâu Ngôn Chí lắc lắc đầu: “Không có thông tin gì luôn anh, giống như suy đoán của em, tuy cậu ta được thẻ reset hồi sinh nhưng cũng không còn ký ức nữa.”
Khâu Ngôn Chí kể lại những gì đã xảy ra hôm nay với Hạ Châu.
Hạ Châu nhíu mày: “Em nói Liễu Trừng mất trí nhớ nhưng cũng không chọn theo Diệp Hoành Viễn như diễn biến của ván game đầu tiên?”
Khâu Ngôn Chí gật đầu: “Mới đầu em cũng cảm thấy chuyện này là lạ, nhưng Liễu Trừng đúng là không có ký ức thật, hơn nữa em cũng đã thử thăm dò cậu ta, cậu ta cũng chẳng quen ai tên là Đồng Phương.”
“Vậy có khi nào là vấn đề nằm ở NPC khác không?”
“Ý anh là Diệp Hoành Viễn?”
Hạ Châu hỏi: “Diệp Hoành Viễn có chỗ nào không thích hợp không?”
Khâu Ngôn Chí lắc đầu: “Em không thấy anh ta có vấn đề gì cả, tích cách thiết lập của anh ta vẫn giống hai ván trước, hơn nữa khi ấy Liễu Trừng nói là do cậu ta hối hận.”
Khâu Ngôn Chí suy tư một chút, tiếp tục nói: “Em nghĩ có thể là do Liễu Trừng có ấn tượng tốt với Trương Dục Hiên. Mà ấn tượng này vẫn được giữ lại sau khi reset.”
Hạ Châu trầm mặc một chút, nói: “Sau này em nên hạn chế sử dụng thẻ bài, nếu không sẽ có càng nhiều NPC bị lỗi.”
Khâu Ngôn Chí gật đầu.
Hạ Châu ở bệnh viện được hai ngày, sau đó trở về nhà.
Hiện tại chân của anh không được thuận tiện, nên cả hai dọn xuống ở tầng một.
Khâu Ngôn Chí mua cho Hạ Châu một chiếc xe lăn điện tối tân nhất cùng với một cặp nạng.
Khâu Ngôn Chí lại suy nghĩ xem khi nào thì nên lắp một cái thang máy trong nhà để Hạ Châu có muốn lên lầu cũng sẽ tiện hơn.
Nhưng lúc cậu nói chuyện này cho Hạ Châu, Hạ Châu im lặng một hồi rồi từ chối.
“Anh có thể dùng nạng để lên lầu.”
Hạ Châu nói xong câu đó thì mím môi thật chặt, con ngươi sâu hun hút, càng khiến sắc mặt anh tái nhợt hơn.
Khâu Ngôn Chí như ngừng thở, cảm thấy khó chịu như có ai đó siết chặt trái tim mình.
Cậu không nhắc đến chuyện thang máy nữa, cười hỏi Hạ Châu có muốn đi đâu hay không, cậu có thể dùng thẻ dịch chuyển đưa anh đến đó.
Có đôi khi Hạ Châu sẽ cùng Khâu Ngôn Chí đến bờ biển, đôi khi sẽ lên núi, đôi khi sẽ l3n đỉnh tòa nhà cao nhất.
Hạ Châu rất thích nghe Khâu Ngôn Chí kể những chuyện trước kia.
Lúc mới bắt đầu kể, Khâu Ngôn Chí luôn chọn những câu chuyện thú vị thời thơ ấu để kể cho anh nghe.
Ví dụ như thuở nhỏ khi còn ở với bà, ngày nào cũng ra sông bắt cá, trèo cây trộm trứng chim, vào mùa xuân sẽ bứt những cành liễu để gấp thành những chiếc sáo có độ dày mỏng khác nhau.
Ví dụ trong ngày sinh nhật của cậu, ‘cha’ cậu đã mua bánh kem sinh nhật cho cậu, nhưng bánh quá nhỏ, lại không có nến nên ông ấy đã c4mmột cây sáp đỏ trong nhà vào, tuy nhìn không hài hòa chút nào nhưng cậu đã rất vui vẻ và cầu nguyện.
Cậu không có nhiều chuyện vui trong quá khứ lắm, quanh đi quẩn lại chỉ được vài mẩu chuyện.
Còn là kiểu ngắt đầu bỏ đuôi, giấu đi kết cục.
Giống như chuyện cậu làm sáo vậy, bởi vì không rửa chén mà bị bà dùng nó quất cho một trận.
Hay giống như cậu rõ ràng ước ‘cha’ cậu ngày nào cũng sẽ vui vẻ như hôm nay, nhưng khi ông ấy phát hiện mình giúp người ta nuôi con mấy năm trời thì đã vô cùng căm giận, từ chối không cho cậu vào thăm tù còn hét lên với đôi mắt đỏ hoe rằng không bao giờ muốn gặp lại cậu nữa.
Còn về chuyện gia đình sau này thì thật sự không có gì để nói.
Khâu Ngôn Chí lại kể cho Hạ Châu thời mình đi học.
Cậu kể lúc cậu học cấp hai, trong lớp tổ chức diễn một vở kịch tiếng Anh, là về cổ tích công chúa Bạch Tuyết.
Lúc giáo viên hỏi ai muốn diễn vai công chúa, cậu đã len lén nói nhỏ vào tai của đứa bạn cùng bàn đang thiu thiu ngủ rằng giáo viên gọi cậu kìa.
Câu ta lập tức giật mình một cái rồi đứng phắt dậy. Sau đó trở thành nàng công chúa rực rỡ nhất trong vở kịch.
Khâu Ngôn Chí nói đến đây, đôi mắt cong cong cười tủm tỉm.
Hạ Châu cũng mỉm cười, hỏi: “Vậy em có diễn không?”
Nụ cười của Khâu Ngôn Chí cứng lại: “… Em diễn quả táo độc.”
Hạ Châu hỏi: “Vậy công chúa kia cắn chỗ nào của em?”
Khâu Ngôn Chí chỉ vào má mình và tội nghiệp nói: “Cậu ta cắn một dấu vô cùng to ở đây.”
Tươi cười trên mặt Hạ Châu dần phai đi: “Thằng bạn cùng bàn em tên gì?”
Khâu Ngôn Chí như ý thức được gì đó, cảm thấy thôi ‘ăn lòn’ rồi, nhưng cậu cũng không muốn nói dối Hạ Châu, đành phải dè dặt nói: “… Tần Hạ ạ.”
Khâu Ngôn Chí vừa dứt lời, Hạ Châu đã cắn vào má cậu một cách dữ tợn.
Sau đó cậu bị Hạ Châu lột s4ch quần áo làm này làm kia.
Cuối cùng Khâu Ngôn Chí không còn sức lực ngất đi trong vòng tay của Hạ Châu.
Sau đó cậu mơ mơ màng màng nhận ra, hình như Hạ Châu chưa từng bắt cậu phải giải thích một câu nào về Tần Hạ.
Nhưng thật ra cậu cũng không phải là cố ý nhắc đến Tần Hạ, chỉ là hầu hết những chuyện vui vẻ của cậu ngoài đời thực đều có liên quan đến Tần Hạ mà thôi.
- -----oOo------