Editor: Cô Rùa
*
Lúc Khâu Ngôn Chí đang định làm chút gì đó để lấp đầy bụng thì nhận được cuộc gọi từ Khâu Hoằng Thịnh, ông ta bảo cậu về nhà.
Khâu Ngôn Chí nhìn thoáng qua đồng hồ, bây giờ là 10 giờ sáng.
Cậu nhíu mày, tuy không biết Khâu Hoằng Thịnh định làm gì nhưng vẫn đồng ý, sau đó cất đồ ăn vào tủ lạnh, uống đại một bịch sữa bò để lót dạ rồi thay một bộ đồ khác và cầm chìa khóa xe ra khỏi nhà.
Khi Khâu Ngôn Chí vừa đến nơi thì được người quản gia nhắc nhẹ là ông chủ đang ở phòng làm việc đợi cậu, Khâu Ngôn Chí gật đầu, cất bước đi về phía đó.
Cửa phòng làm việc đóng chặt, Khâu Ngôn Chí gõ cửa hai cái.
“Vào đi.” Khâu Hoằng Thịnh nói.
Khâu Ngôn Chí đẩy cửa ra phát hiện Khâu Hi Thành cũng đang ở trong đây.
Hắn đang cúi đầu mài mực cho Khâu Hoằng Thịnh và nghiêng người nói gì đó với ông, khóe miệng còn vương ý cười ấm áp.
Nhìn sơ qua như người cha hiền từ và đứa con có hiếu, hòa thuận vui vẻ.
Chẳng qua lúc hắn ngẩng đầu nhìn thấy Khâu Ngôn Chí, tươi cười trên mặt lập tức phai dần đi, nhưng lại nhanh chóng khôi phục như cũ: “Chi Chi đó à, sao em về rồi?”
“Ba gọi em về.” Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu nhìn Khâu Hoằng Thịnh hỏi: “Ba, ba tìm con có chuyện gì sao?”
Khâu Hoằng Thịnh vẫn đang cúi đầu viết chữ, vẻ mặt như rất tập trung, thong thả nói: “Tối nay là tiệc mừng thọ của chủ tịch Hạ, con chuẩn bị một chút để tối đi cùng ba.”
Động tác mài mực của Khâu Hi Thành dừng lại, ngẩng đầu nhìn Khâu Hoằng Thịnh, nở một nụ cười gượng gạo: “Ba, không phải trước giờ con vẫn luôn đi chung với ba đến dự tiệc mừng thọ chủ tịch Hạ sao?”
Khâu Hoằng Thịnh không trả lời, cầm bút viết nốt chữ cuối cùng, sau đó mới thản nhiên nói: “Em con cũng không còn nhỏ nữa, có thể đi theo ba trải đời rồi.”
Lúc này Khâu Ngôn Chí mới nhớ ra chủ tịch Hạ này là ai.
Thì ra là Hạ Bình Phong, chủ tịch tập đoàn Thịnh Nguyên, đồng thời cũng là ông ngoại của Tần Hạ.
Nếu vậy buổi tiệc mừng thọ mà Khâu Hoằng Thịnh muốn cậu tham gia cũng chính là buổi tiệc mà Hạ Châu phải đi tối nay.
Khâu Hi Thành mím môi, sắc mặt không tốt lắm, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ điềm đạm: “Chắc Chi Chi cũng không muốn đi đâu ba, em ấy sống khép kín như vậy, có lẽ sẽ không thích những nơi như thế.”
Khâu Hoằng Thịnh ngẩng đầu nhìn Khâu Ngôn Chí, hỏi: “Con có muốn đi không?”
Khâu Ngôn Chí chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Muốn ạ.”
Sắc mặt Khâu Hi Thành lập tức tối sầm.
Khâu Hoằng Thịnh đặt bút lông lên gác bút bằng ngà voi, nói: “Ba có đặt cho con một bộ vest, con qua chỗ quản gia xem có hợp không.”
Khâu Ngôn Chí mỉm cười, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn ba.”
Sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài, tươi cười trên mặt Khâu Ngôn Chí dần nhạt đi.
Dạo này Khâu Hoằng Thịnh quan tâm đến cậu như vậy có chút không ổn.
Khâu Ngôn Chí cũng sẽ không dại khờ cho rằng Khâu Hoằng Thịnh cuối cùng cũng để ý tới cậu, muốn bồi dưỡng cậu thành người thừa kế.
Mà ngược lại, trong đầu cậu hiện lên một câu.
—— Hiệu ứng cá nheo.
Bản tính của cá mòi rất lười biếng, chúng nó không thích vận động, nên sau khi bị đánh bắt thường mất sức và ch3t trên đường về, nhưng nếu thả một con cá nheo vào trong đàn cá mòi, có thể làm tụi cá mòi trở nên lo lắng và bơi lội lung tung, do đó khiến bọn chúng vẫn giữ được năng lượng cho đến khi vào bờ.
Khâu Ngôn Chí bình tĩnh nghĩ, Khâu Hi Thành là con cá mòi mà Khâu Hoằng Thịnh coi trọng, nhưng thời gian này không nghe lời hoặc không chịu phấn đấu nên Khâu Hoằng Thịnh liền thả con cá nheo là cậu vào, để khiến Khâu Hi Thành tăng tính cạnh tranh, để hắn trở thành một người thừa kế hoàn toàn xứng đáng.
Khâu Ngôn Chí cũng không định làm một con cá nheo ngoan ngoãn, cậu đồng ý tham gia bữa tiệc cũng chỉ vì Hạ Châu thôi.
Nói cho cùng cậu vẫn sợ Hạ Châu bị lộ tẩy trước mặt người nhà Tần Hạ, ít ra bây giờ đi theo Khâu Hoằng Thịnh vẫn có thể quan sát được Hạ Châu.
Nếu Hạ Châu thật sự không giấu được, cậu sẽ nghĩ cách cứu Hạ Châu thoát khỏi rắc rối.
Khâu Ngôn Chí chưa từng tham dự những bữa tiệc như này cùng Khâu Hoằng Thịnh.
Một số người trong giới không biết Khâu Hoằng Thịnh còn một đứa con trai khác, lúc mời rượu Khâu Hoằng Thịnh đều hơi xấu hổ.
Mãi đến khi Khâu Hoằng Thịnh vỗ vai Khâu Ngôn Chí, cười nói: “Con trai út nhà tôi đấy.” Thì người kia mới như bừng tỉnh nói, “Ngài Khâu thật là may mắn.”
Khâu Ngôn Chí theo chân Khâu Hoằng Thịnh nghe từng người xa lạ khen cậu trẻ tuổi tài năng, cậu khiêm tốn đáp lại và có hơi lơ đãng uống rượu trong tay, ngẩng đầu âm thầm tìm Hạ Châu trong sảnh tiệc.
“Ngôn Chí, đây là ngài Hứa của tập đoàn Ngọc Minh.” Khâu Hoằng Thịnh trầm giọng nói.
Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu lên chào hỏi, sau đó ánh mắt hơi khựng lại, ấy vậy mà còn gặp người quen.
Đó là cô gái đã từng đi xem mắt với cậu một lần, Hứa Úy.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy sặc sỡ tôn lên dáng người thướt tha của mình.
Hứa Úy chớp mắt, cầm ly rượu vang trong tay chạm lên ly của Khâu Ngôn Chí, phát ra một tiếng lanh lảnh: “Khâu Ngôn Chí, đã lâu không gặp.”
Khâu Ngôn Chí cười cười: “Đúng là đã lâu không gặp.”
Khâu Hoằng Thịnh và chủ tịch Hứa nói chuyện rôm rả, để lại hai đứa nhỏ trò chuyện với nhau.
“Tôi xin lỗi vì lần trước đã rời đi đột ngột.” Khâu Ngôn Chí nói.
“Không sao mà.” Hứa Úy vén tóc, không quan tâm lắm, “Dù sao chúng ta cũng đâu phải đi xem mắt thật.”
Hứa Úy ngẩng đầu nhìn lên lầu, nhíu mày: “Mà sao thiếu gia nhà họ Hạ sao còn chưa xuống nhỉ?”
Khâu Ngôn Chí cũng nhìn theo ánh mắt cô, thuận miệng hỏi: “Sao vậy? Cô quen anh ấy à?”
“Em chỉ thấy qua ảnh thôi.” Hứa Úy dừng lại một chút, có hơi miễn cưỡng nói, “Ba em lại bắt em đi xem mắt nữa.”
Khâu Ngôn Chí sửng sốt một chút: “Và anh ấy là đối tượng ư?”
“Ba em nói đợi lát nữa ảnh xuống sẽ giới thiệu cho hai tụi em làm quen, phiền ch3t đi được, ông ấy chẳng bao giờ chịu hỏi ý em mà cứ nhét hết người này người khác cho em, mà em nghe đâu Hạ Châu cũng là gay á.”
Khâu Ngôn Chí chớp mắt: “… Cô nghe được điều này ở đâu vậy?”
“Em nghe lâu rồi, hồi cấp hai em học chung với em gái của anh ta mà, nên có lẽ cũng tầm bốn đến năm năm trước á, lúc đi liên hoan, Hạ Tiểu T1nh uống say gào lên bảo là anh của bả thảm lắm, phải lòng một chàng trai nào đấy tới tận năm đến sáu năm trời, lúc tỏ t1nh thì người ta bị từ chối, tuy không còn liên lạc nữa nhưng vẫn thầm quan tâm người ta, thường xuyên mặc đồ kín mít chạy đến trường người ta chỉ để vờ đi ngang qua lớp người ta…”
Khâu Ngôn Chí sửng sốt.
Hứa Úy bỗng nhiên thấy gì đó, nhướng mày, cười khẩy nói: “Em có việc đi nên trước nhé.”
Khâu Ngôn Chí cảm thấy vẻ mặt kia của cô có ý gì đó, khi nhìn theo ánh mắt cô lại bất ngờ trông thấy Phí Tư Hạo.
Tất nhiên Phí Tư Hạo cũng nhìn thấy Hứa Úy, bước chân hắn dừng lại, vẻ mặt có hơi xấu hổ.
Thấy Hứa Úy rời đi hắn mới nhấc chân đi về phía Khâu Ngôn Chí.
Khâu Ngôn Chí: “Trùng hợp vậy, sao anh cũng ở đây?”
Phí Tư Hạo nhìn thoáng qua bóng lưng Hứa Úy, hỏi: “Cô gái… Cô gái vừa rồi em nói chuyện là ai vậy? Em quen sao?”
Khâu Ngôn Chí nhét một miếng bánh vào miệng, nói: “Là con gái của tập đoàn Minh Ngọc, em không quen, hôm nay là lần đầu gặp mặt.”
Phí Tư Hạo nhẹ thở ra.
“Khéo nhỉ, không ngờ lại gặp anh ở đây.” Khâu Ngôn Chí nói.
“Anh đi với bạn tới.”
Phí Tư Hạo mỉm cười, nói xong thì đưa tay ra như muốn chùi vụn bánh bên miệng Khâu Ngôn Chí.
Khâu Ngôn Chí lùi về sau một chút, né tránh sự đụng chạm của hắn, đồng thời dùng mu bàn tay chùi khóe miệng.
“Có người.” Khâu Ngôn Chí nhẹ giọng nói.
Phí Tư Hạo cười cười: “Xin lỗi, anh quên mất.”
Hắn dừng một chút, nói: “Bây giờ ở cạnh em nên anh chỉ thấy được mỗi em.”
Khâu Ngôn Chí khẽ nhíu mày, cảm thấy da gà da vịt gì đều thi nhau dựng đứng.
Bây giờ Phí Tư Hạo đã cạch mặt với Khâu Hi Thành nên cũng không còn tác dụng gì với cậu. Sau buổi tiệc hôm nay cậu sẽ sút bay hắn đi, Khâu Ngôn Chí uống một ngụm rượu, thầm nghĩ.
Nhưng để tránh những rắc rối không cần thiết, cậu vẫn phải chịu đựng cơn buồn nôn với dây dưa với hắn một lúc.
Nhờ ơn Khâu Hi Thành mà Phí Tư Hạo quen không ít người trong giới này, người trong bữa tiệc mà hắn quen thậm chí còn nhiều hơn người Khâu Ngôn Chí biết.
Hắn và Khâu Ngôn Chí cùng tán gẫu và cười đùa với những người khác, lôi kéo quan hệ, nhưng thật ra là giúp Khâu Ngôn Chí mở rộng mối quan hệ.
Khâu Hoằng Thịnh đứng cách đó không xa trông thấy cảnh này, trong lòng cũng vui mừng, vì vậy cũng không chú ý đến cậu nữa.
Bởi vì trước đó đã nghe đoạn ghi âm cạch mặt giữa Phí Tư Hạo và Khâu Hi Thành nên Khâu Ngôn Chí cũng không còn đề phòng hắn. Kẹo trái cây mà Phí Tư Hạo đưa, cậu đều cầm lấy ăn.
Ai ngờ chưa được bao lâu đã cảm thấy xây xẩm mặt mày ngã vào vòng tay Phí Tư Hạo.
Phí Tư Hạo dìu cậu ra khỏi sảnh tiệc, hắn cầm thẻ phòng và bước vào căn phòng được chuẩn bị cho khách ở trên lầu, lúc này Khâu Ngôn Chí mới nhận ra bản thân bị rơi vào tròng rồi.
Nhưng cả người cậu đều không còn sức lực, thậm chí cơ thể còn có dấu hiệu nóng lên.
Cậu nhìn Phí Tư Hạo, nghiến răng hỏi: “Phí Tư Hạo, anh bỏ thuốc em ư?”
“Anh không phải cố ý.” Phí Tư Hạo nói, “Người của Khâu Hi Thành vẫn luôn canh chừng anh, anh không thể không làm vậy.”
Phí Tư Hạo ngồi xổm bên mép giường, hắn cúi đầu cầm lấy tay của Khâu Ngôn Chí, thành kính đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cậu, khẽ nói: “Chi Chi, anh sẽ nói cho em biết tất cả, em tin anh nha, anh sẽ không tổn thương em.”
Khâu Ngôn Chí nhắm mắt lại hít sâu một hơi, rút tay ra khỏi tay Phí Tư Hạo, nhưng giữa chừng thì dừng lại, chuyển tay lên gương mặt của Phí Tư Hạo, dịu dàng vuốt v3 đường nét trên mặt Phí Tư Hạo, nói: “Em tin anh.”
Phí Tư Hạo gần như tan chảy dưới động tác nhẹ nhàng của Khâu Ngôn Chí, nên không có để ý Khâu Ngôn Chí cho một tay khác vào trong túi và bắt đầu gửi tin nhắn.
Hắn nhìn vào mắt Khâu Ngôn Chí, nghiêm túc biện hộ cho bản thân: “Anh hai Khâu Hi Thành của em thật ra không hề giống với những gì em tưởng tượng đâu…”
Hôm qua Phí Tư Hạo cự lộn một trận với Khâu Hi Thành trong điện thoại, dưới cơn thịnh nộ còn ném vỡ điện thoại.
Nhưng ngay khi điện thoại vừa tan xác, đầu óc hắn cũng tỉnh luôn.
Lập tức chạy đi mua cái mới và gọi xin lỗi Khâu Hi Thành, cũng nói mọi chuyện đã thu xếp xong, trong vòng ba ngày có thể quay được cảnh nóng đồng tính của Khâu Ngôn Chí.
Nhưng tầm 10 giờ sáng nay, hắn lại nhận được cuộc gọi của Khâu Hi Thành.
Giọng điệu Khâu Hi Thành đè nén bực tức nói là không chờ được ba ngày. Hắn muốn tối nay thấy được trò hề của Khâu Ngôn Chí, cũng sắp xếp Phí Tư Hạo tham gia vào bữa tiệc.
Phí Tư Hạo đồng ý.
Trước mặt Khâu Hi Thành, hắn bỏ thuốc Khâu Ngôn Chí cũng dìu cậu vào phòng.
Nhưng Phí Tư Hạo thật sự không muốn quay mấy thứ kia cho Khâu Hi Thành, hắn làm vậy chẳng qua là muốn diễn cho Khâu Hi Thành xem thôi.
Sau khi đập nát điện thoại, Phí Tư Hạo bỗng nhiên nghĩ thông suốt.
Dạo này Khâu Hi Thành để ý Khâu Ngôn Chí như vậy, chắc chắn là do thái độ của Khâu Hoằng Thịnh đã thay đổi.
Mặc dù Khâu Hi Thành và Khâu Ngôn Chí đều là con của Khâu Hoằng Thịnh, nhưng cũng không phải là do vợ chính sinh ra.
Vậy mắc mớ gì người thừa kế chỉ có mình Khâu Hi Thành?
Theo Khâu Hi Thành thời gian dài như vậy, hắn có trong tay không ít chứng cứ về chuyện xấu của Khâu Hi Thành, hơn nữa chuyện hắn tính kế với em trai mình mà bị lộ ra thì không biết Khâu Hoằng Thịnh còn thiên vị hắn nữa hay không.
Không chỉ thế, trên tay hắn thậm chí còn có không ít đoạn ghi âm lúc Khâu Hi Thành uống say thầm rủa Khâu Hoằng Thịnh mau ch3t để hắn kế thừa tài sản.
Nếu để Khâu Hoằng Thịnh biết, nói không chừng trong cơn tức giận sẽ trực tiếp cho Khâu Ngôn Chí làm người thừa kế cũng nên.
Khâu Hi Thành hứa sau khi xong chuyện này, hắn sẽ cho Phí Tư Hạo một căn biệt thự mấy ngàn vạn.
Nhưng Khâu Ngôn Chí thật sự thích hắn, nếu Khâu Ngôn Chí tiếp quản công ty thì có thể cho Phí Tư Hạo hắn không chỉ một căn biệt thự.
Huống hồ hắn cũng thích Khâu Ngôn Chí.
Đến lúc đó bọn họ ra nước ngoài kết hôn, toàn bộ gia sản nhà họ Khâu đều sẽ là của hai chồng chồng bọn họ.
Phí Tư Hạo nghĩ đến đây thì lập tức phấn chấn hẳn.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Khâu Hi Thành, hắn thức nguyên đêm để thu xếp lại bằng chứng. Trước khi tham gia bữa tiệc này, còn cài đặt gửi email tự động vào email của Khâu Hoằng Thịnh.
Đoạn ghi âm Khâu Hi Thành nguyền rủa Khâu Hoằng Thịnh, Khâu Hi Thành lên kế hoạch bỏ thuốc và tìm người hi3p d4m Khâu Ngôn Chí, chứng cứ th4m nhũng của Khâu Hi Thành… Thậm chí bây giờ Khâu Hi Thành đang ở club nào chơi gái hút bóng cười đều bị hắn gửi qua cho Khâu Hoằng Thịnh.
Nhìn thời gian, hẳn là Khâu Hoằng Thịnh đã nhận được email đó và đang chạy đến club chỗ Khâu Hi Thành rồi.
Nhưng có vài lời Phí Tư Hạo đương nhiên sẽ không nói cho Khâu Ngôn Chí biết, hắn thêm mắm dặm muối lại một chút, cũng củng cố lại tính cách si t1nh của mình, trìu mến nhìn Khâu Ngôn Chí nói: “Chi Chi, anh làm rất tốt đúng không?”
Khâu Ngôn Chí khàn giọng nói: “Ừm… Nhưng anh có thể ra ngoài một chút không?”
Phí Tư Hạo cười cười: “Chi Chi ở đây thì anh có thể đi đâu chứ?”
“Vừa rồi anh mới bỏ thuốc em.” Khâu Ngôn Chí hơi dừng lại, “Bây giờ em rất khó chịu.”
Phí Tư Hạo dịu dàng nói: “Anh sẽ làm em thoải mái.”
Khâu Ngôn Chí câm nín luôn.
Phí Tư Hạo cho rằng Khâu Ngôn Chí không tin hắn, lật đật bổ sung: “… Anh… Tuy anh chưa từng làm với con trai, nhưng… Nhưng anh đã học qua rất nhiều lý thuyết.”
Sau đó, hắn kéo tủ đầu giường ra.
“Em nhìn nè, chỗ này có đầy đủ đồ nghề luôn.”
Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu nhìn Phí Tư Hạo: “… Tư Hạo, chắc anh cũng biết là em rất thích anh đúng không?”
Phí Tư Hạo sửng sốt một chút, gật gật đầu.
Khâu Ngôn Chí sắp sửa không nhịn được nữa rồi, cậu siết chặt tay, cố gắng giữ tỉnh táo: “Không biết bao nhiêu lần em đã mường tượng ra cảnh làm chuyện này với anh, nhưng không có lần nào liên quan đến thuốc cả, em thích anh, nhưng cũng không đồng nghĩa cho việc bằng lòng phát sinh quan hệ với anh dưới t1nh huống như vậy.”
Cậu dừng lại, giọng điệu nhẹ nhàng như làn gió: “Tư Hạo à, anh sẽ tôn trọng em chứ?”
Phí Tư Hạo có hơi lúng túng nói: “… Chắc chắn rồi.”
Khâu Ngôn Chí mỉm cười, sờ tóc hắn, trong mắt đều là vô vàn yêu thương: “Anh biết không, đây chính là điều mà em thích nhất ở anh.”
Phí Tư Hạo đỏ mặt, bối rối đứng dậy: “Thế… Thế anh ra ngoài trước đây, anh ở ngoài đợi em, nếu em có gì không thoải mái thì cứ gọi anh.”
Khâu Ngôn Chí không muốn hắn đứng trước cửa, bèn mượn cớ đuổi hắn đi:
“Anh có thể ra ngoài mua cho em một bộ quần áo thoải mái không? Để lát em tắm xong còn có cái thay nữa.”
“Được.” Phí Tư Hạo nghiêm túc gật đầu.
Đợi đến khi Phí Tư Hạo bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại, nụ cười trên mặt Khâu Ngôn Chí cũng biến mất.
“Đúng là đồ ngu.”
Khâu Ngôn Chí lạnh lùng chửi một câu, vịn giường đứng dậy.
Nãy giờ cũng đã được một thời gian, về cơ bản thuốc đã hoàn toàn phát huy tác dụng.
Hiện tại cậu thở hổn hển, tay chân mềm nhũn, ý thức cũng dần không còn rõ ràng, quan trọng nhất chính là cả người cậu khó chịu như muốn nổ tung.
Khâu Ngôn Chí cắn chặt răng, rút điện thoại từ trong túi ra.
Vừa rồi cậu mới gửi tin nhắn cho Hạ Châu.
“Mau đến, 602, em bị bỏ thuốc.”
Bởi vì bất tiện mà một tin ngắn ngủn như vậy còn sai ba đến bốn lỗi chính tả.
Có lẽ ban đầu Hạ Châu vẫn chưa thấy được tin nhắn, nhưng đến khi thấy rồi thì lập tức gửi vô số tin nhắn lại cho cậu, còn gọi điện nữa.
Có điều Khâu Ngôn Chí để chế độ im lặng, cho nên Phí Tư Hạo không có phát hiện.
Tin nhắn cuối cùng của Hạ Châu là cách đây ba phút, anh nói anh sẽ tới ngay.
Khâu Ngôn Chí đang nghĩ xem có nên gọi lại cho Hạ Châu để giục anh nhanh hơn hay không, thì cửa phòng đã đột ngột bị đẩy ra.
Hạ Châu thở hồng hộc chạy đến, anh nhìn trạng thái của Khâu Ngôn Chí, rối loạn xông đến, hết sờ mặt lại đến sờ tay cậu: “Khâu Ngôn Chí, em không bị sao chứ?”
“Có sao á.” Khâu Ngôn Chí khàn giọng nhào vào lòng Hạ Châu, duỗi tay ra muốn c0i cà vạt của anh, giọng mũi dày đặc, “Nếu anh còn không đến, thì em khó chịu ch3t mất.”
Nói xong, cậu lại muốn hôn lên miệng anh.
Cả người Hạ Châu đơ ra, sau đó né tránh cậu.
Khâu Ngôn Chí mở to đôi mắt ướt át, khó hiểu nhìn anh: “Hạ Châu à…”
Hạ Châu nắm lấy bàn tay đang c0i cà vạt của mình: “Khâu Ngôn Chí, không được.”
“Sao lại không được.” Khâu Ngôn Chí kéo ngăn tủ ra giống như Phí Tư Hạo vừa rồi, “Chỗ này có đủ đồ nghề hết mà.”
Hạ Châu mím môi, anh buông Khâu Ngôn Chí ra nói: “Anh vào phòng tắm xả nước vào bồn giúp em.”
“Hạ Châu!”
Khâu Ngôn Chí túm chặt lấy quần áo của anh không buông, khó chịu đến mức nước mắt cũng chực trào sắp rơi.
Hạ Châu gỡ từng ngón tay Khâu Ngôn Chí ra, nghiêm túc nói: “Không được, đây là cơ thể của Tần Hạ.”
Khâu Ngôn Chí sửng sốt một chút, đầu óc choáng váng cuối cùng cũng tỉnh lại, sắc mặt hết trắng rồi đỏ, sau đó tức đến nghiến răng, đá vào bắp chân Hạ Châu một cái rồi lảo đảo đi vào phòng tắm.
Hạ Châu nhìn bóng lưng loạng choạng của cậu, đứng yên tại chỗ, âm thầm siết chặt nắm đấm.
Hạ Châu quay đi, nhìn thấy điện thoại để trên giường của Khâu Ngôn Chí. Như bị ma quỷ xui khiến, anh cầm nó lên và tháo ốp lưng ra.
Bức ảnh quen thuộc rơi xuống.
Hạ Châu nhặt nó lên, phát hiện bức ảnh đã cũ hơn so với lần trước anh nhìn thấy, viền ảnh đã phai màu, gương mặt Tần Hạ cũng mờ đi.
Giống như có ai đó vẫn luôn thầm lấy nó ra, dùng đầu ngón tay vẽ lên gương mặt này vô số lần.
Hạ Châu lật bức ảnh lại.
Phát hiện đằng sau có một con thỏ bắn tim.
Anh đã từng nhìn thấy con thỏ này, là ở trên tờ ghi chú mà anh từng để lại.
Không ngờ vật đổi sao dời, con thỏ mà Khâu Ngôn Chí vẽ cho anh lại được vẽ lên đằng sau bức ảnh của Tần Hạ.
Không.
Không phải con thỏ vẽ cho anh.
Ngay từ đầu, Khâu Ngôn Chí chỉ coi anh là người thay thế của Tần Hạ. Cho nên con thỏ này từ đầu đến cuối đều chỉ thuộc về Tần Hạ.
Hạ Châu cảm thấy trái tim mình nặng trĩu ngột ngạt, khó chịu như bị thứ gì đó chặn lại, anh cúi đầu nhìn bức ảnh trong tay, cảm thấy mình nên trả nó về chỗ cũ.
Nhưng anh không muốn.
Anh bóp chặt bức ảnh trong tay, nhàu nó lại thành một cục sau đó ném vào thùng rác.
Từ trong phòng tắm truyền ra tiếng r3n rỉ khó nhịn của Khâu Ngôn Chí.
Hạ Châu cụp mắt, khóa cửa phòng lại, sau đó đi từ từ về phía phòng tắm.
Khâu Ngôn Chí đã c0i áo khoác và quần ra, hiện tại chỉ còn mặc mỗi cái áo sơ mi trắng, dòng nước lạnh băng dính lên người cậu, nhìn lạnh đến mức rùng mình, cậu nhắm mắt lại nằm trong bồn tắm, c4n môi, chiếc cổ mảnh mai ngửa ra sau, làn da lộ ra ngoài như được phủ thêm một lớp phấn, tay phải bị đôi chân gập lên che khuất đi, khiến người ta không nhìn thấy rõ được động tác.
Hạ Châu c0i cà vạt và áo khoác đặt sang một bên, đi chậm chậm tới.
Khâu Ngôn Chí nghe thấy tiếng động thì mở mắt, thấy Hạ Châu đang đến gần thì có kinh ngạc run lên, động tác tay cũng ngừng lại.
Cậu có hơi hoảng loạn nhìn Hạ Châu: “… Sao, sao anh lại đột nhiên vào đây?!”
Hạ Châu ôm Khâu Ngôn Chí ra khỏi bồn tắm.
“Anh đến giúp em.”
Hạ Châu vừa ôm Khâu Ngôn Chí ra phòng ngủ vừa hôn cậu.
Khâu Ngôn Chí sửng sốt một chút, có hơi mê man mở to mắt, sau đó cũng vươn tay ra, choàng lấy cổ Hạ Châu, động t1nh hôn lại.
“Hạ Châu…”
Khâu Ngôn Chí nhỏ giọng gọi tên anh.
Hạ Châu.
Hạ Châu đặt Khâu Ngôn Chí xuống giường, vừa c0i quần áo vừa bình tĩnh suy nghĩ.
Hiện tại Tần Hạ cũng tên là Hạ Châu.
Hạ Châu lật người Khâu Ngôn Chí lại, để cậu nằm úp sấp trên giường.
Khâu Ngôn Chí có chút không t1nh nguyện mà nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “… Em muốn nhìn anh.”
Nói xong cậu lại sáp tới hôn môi Hạ Châu: “Hạ Châu…”
Bây giờ Khâu Ngôn Chí ngoan như một con mèo.
Gọi tên anh một cách mềm mại như vậy.
Nhưng bây giờ em đang gọi tên anh, hay là gọi tên người khác?
Có lẽ bởi vì liên quan đến thuốc và mới ngâm nước xong, làn da trắng phau của Khâu Ngôn Chí như được phủ thêm một lớp màu hồng phấn xinh đẹp, đáy mắt hơi hồng lên vì động t1nh, ý thức đã không còn rõ ràng.
Hạ Châu cảm thấy lúc này mình vô cùng tỉnh táo.
Và anh biết rõ, bây giờ Khâu Ngôn Chí đang nhìn vào gương mặt của người kia, ôm cơ thể người kia và gọi tên người kia.
Nhưng lại giả vờ là cái hàng nhái trong lớp vỏ bọc này thôi.
“… Cho em nhìn anh đi mà, Hạ Châu.”
Khâu Ngôn Chí choàng tay lên cổ ‘anh’.
“Em muốn nhìn anh hay là nhìn Tần Hạ.” Bỗng nhiên Hạ Châu mở miệng nói.
Khâu Ngôn Chí ngây ra.
Một câu vừa rồi của Hạ Châu dường như mang theo tất cả những gì chôn chặt tận đáy lòng đều tuôn ra, giọng anh cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.
“Khâu Ngôn Chí, có phải anh đang trong cơ thể của Tần Hạ sẽ càng làm em thỏa mãn hơn không?”
“Chát!”
Sắc mặt Khâu Ngôn Chí trở nên tái mét, tát một phát lên mặt Hạ Châu.
Hạ Châu không hề nhúc nhích ăn trọn nguyên cái bạt tai này.
Khâu Ngôn Chí không dám tin nhìn Hạ Châu, cậu nghiến răng, toàn thân phát run lên vì tức giận, ngay cảm hàm răng cũng run rẩy theo: “Hạ Châu, ý của anh là gì?”
Hạ Châu lặng lẽ nhìn Khâu Ngôn Chí: “Khâu Ngôn Chí, em yên tâm, anh không để ý đâu, nếu em không thích thì anh sẽ làm như không biết gì hết.”
“Anh biết cái mẹ gì?!”
“Anh biết em vẫn luôn xem anh là Tần Hạ.” Hạ Châu cụp mắt, “Anh cũng biết người mà trước giờ em thích chỉ có mình Tần Hạ, nhưng chẳng sao cả, nếu em thích thì anh có thể tiếp tục diễn với em.”
“Tại sao em phải xem anh là Tần Hạ chứ?” Khâu Ngôn Chí thật sự cảm thấy Hạ Châu bị điên rồi.
“Không phải em vẫn luôn xem anh là Tần Hạ sao?” Hạ Châu nói, “Chẳng phải em ở bên anh còn không phải là vì anh có gương mặt không khác gì Tần Hạ à?”
Khâu Ngôn Chí ngây người nhìn Hạ Châu, không thốt nên lời nào.
Hạ Châu nhắm mắt lại nhưng rất nhanh đã mở ra, anh nhoẻn miệng cười, gần như không còn liêm sỉ nói: “Không sao hết, anh bằng lòng làm người thay thế cho Tần Hạ, chỉ cần em vẫn cần anh thì anh sẽ không đi đâu cả.”
Khâu Ngôn Chí nghiến răng, giống như phát rồ lên mà đá lên cẳng chân Hạ Châu, hai mắt đỏ sậm, giọng khàn quá đỗi: “Hạ Châu, má nó anh bị ngu hả? Em rõ ràng thích anh mà!”
Hạ Châu sững người.
“Ch3t tiệt, em thích anh mà!” Khâu Ngôn Chí không nói không rằng bỗng dưng òa khóc lên, cậu khóc đến thở hổn hển, ngay cả tự lau nước mắt đều không được, giọng nói cũng đứt quãng: “Em… Lần đầu tiên… Lần đầu tiên thích một người như vậy… Vậy mà anh còn bảo em coi anh là thế thân? Anh muốn chọc em tức ch3t hả anh…”
Hạ Châu có chút luống cuống lau nước mắt cho cậu: “Em… Em thật sự thích anh à…”
Khâu Ngôn Chí không ngừng khóc: “Em không thích… Anh… Thì thích ai? Đúng, em thừa nhận hồi nhỏ em có thể có t1nh cảm với Tần Hạ, nhưng cậu ta đều biến thành như thế rồi sao em còn có thể thích cậu ta nữa chứ! Vì anh mà em còn suýt bắt cóc cậu ta, thế mà anh vẫn cảm thấy em chỉ xem anh là thế thân… Hạ Châu, sao anh lại vậy hả!”
“… Thế, thế tại sao trong ốp lưng của em lại có hình Tần Hạ?”
Hai mắt Khâu Ngôn Chí đẫm nước nhìn Hạ Châu: “… Hình gì nữa?”
Hạ Châu bối rối xuống giường, mò thùng rác lấy bức hình kia ra đưa cho Khâu Ngôn Chí xem: “Chính là cái này.”
Khâu Ngôn Chí sửng sốt một chút, đỏ mắt nhìn Hạ Châu: “Đây còn không phải là do lúc đó em tưởng anh ch3t rồi, sau đó mới tìm người sửa ảnh Phí Tư Hạo lại, sao có thể… Sao có thể là Tần Hạ được?”
“Sửa… Ảnh?”
Khâu Ngôn Chí lau nước mắt, cúi đầu cầm điện thoại lên, đi tìm ảnh chụp màn hình quá trình và lịch sử trò chuyện với người sửa ảnh, sau đó ném cho Hạ Châu.
Sau khi Hạ Châu xem xong, xấu hổ trả điện thoại cho Khâu Ngôn Chí: “Anh xin lỗi, là anh hiểu lầm em…”
Trong miệng anh nói lời xin lỗi, nhưng mặt mày đều là ý cười.
Anh không kìm lòng được mà cúi người hôn lên miệng và mắt Khâu Ngôn Chí, rồi lặp đi lặp lại: “Anh xin lỗi mà, anh xin lỗi em nhiều lắm, anh sai rồi…”
Khâu Ngôn Chí nghiêng mặt sang một bên, điên máu nói: “Cút đi, đừng có hôn em, đây là miệng của Tần Hạ.”
Hạ Châu lại hôn miệng cậu.
“Em thích anh, người hôn em chính là anh.”
Mười ngón tay của Khâu Ngôn Chí luồn vào tóc Hạ Châu, đột nhiên cảm thấy thật hoang đường và buồn cười, cậu khàn giọng hỏi: “… Hạ Châu, hai ta đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, em còn tưởng anh và em đã thật lòng yêu nhau và lòng ta đã đồng điệu rồi… Hoá ra anh còn không tin là em thích anh à?”
Hạ Châu im lặng một lúc, sau đó mở miệng nói: “Khâu Ngôn Chí, em đã nói dối anh rất nhiều.”
Khâu Ngôn Chí dại ra.
Cậu ngu ngơ nhìn vào mắt Hạ Châu, không nói được lời nào.
… Em… Đã nói dối anh ấy rất nhiều.
Đúng.
Khâu Ngôn Chí ngẫm lại.
Cậu đã nói dối Hạ Châu… Rất nhiều.
Kể từ khi cậu và Hạ Châu gặp gỡ đến yêu nhau, đều chỉ toàn là những lời dối trá. Và Hạ Châu cũng đã chọc thủng không biết bao nhiêu lời nói dối của cậu rồi.
Mỗi lần nói dối, cậu đều luôn khiến Hạ Châu bị tổn thương, mà những vết thương này chồng chất lên nhau đã tạo nên một rào cản thật dày giữa cậu và Hạ Châu.
Giống như đứa trẻ trong câu chuyện sói đến.
Cậu đã nói dối Hạ Châu quá nhiều lần rằng cậu yêu anh, để rồi sau này Hạ Châu đã không còn tin rằng cậu thật sự yêu anh nữa.
Nguc cậu nhói đau và thắt lại, giống như có một cái gai đâm thẳng vào tim cậu một cách không do dự.
Khâu Ngôn Chí biết bản thân từ nhỏ đã là một tên dối trá.
Cậu đã nói dối rất nhiều lần và cũng lừa dối rất nhiều người.
Chính vào lúc này, cậu rốt cuộc cũng cảm thấy bản thân đang bị báo ứng.
Nhưng tất cả sự trừng phạt đó lại đổ lên đầu người cậu yêu nhất, khiến Hạ Châu lo được lo mất, toàn thân đều là vết thương.
“… Em xin lỗi…” Khâu Ngôn Chí vừa mở miệng, nước mắt đã vô thức rơi xuống, cậu xin lỗi một cách không mạch lạc, “Em xin lỗi anh… Em xin lỗi anh… Hạ Châu à, em sai rồi, Hạ Châu, em không nên… Em không nên nói dối anh.. Em thề, em thề sẽ không bao giờ nói dối anh nữa, em sẽ không bao giờ…”
“Hạ Châu, anh tin em thích anh đi, em chỉ thích mình anh thôi, em thích anh nhất… Em xin lỗi, em sẽ không bao giờ nói dối anh nữa…”
Hạ Châu lại gần hôn nhẹ lên khóe mắt cậu, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy một tiếng động, cửa bị đẩy ra.
Phí Tư Hạo đứng trước cửa với một túi đồ, vẻ mặt hắn bàng hoàng nhìn bạn trai hắn cùng anh họ của bạn trai hắn đang nằm trên giường trong t1nh cảnh quần áo xộc xệch.
Khâu Ngôn Chí: “…”
Hạ Châu: “…”
Hạ Châu vội cầm chăn lên trùm kín người Khâu Ngôn Chí lại.
Khâu Ngôn Chí trừng anh: “Bộ anh không biết khóa cửa hả?!”
Hạ Châu: “… Anh có khóa, nhưng mà hắn có thẻ phòng.”
- -----oOo------