Editor: Cô Rùa
*
Tần Hạ chưa từng hỏi tại sao ngày hôm đó Hạ Viễn lại khóc. Anh luôn cảm thấy có chuyện chẳng lành xảy ra nên không bao giờ dám hỏi.
Cũng may, Hạ Viễn cũng từ từ trở lại như bình thường, thật ra Hạ Viễn giấu cảm xúc của bản thân rất kỹ, cậu chỉ ngủ ở nhà Tần Hạ một đêm, ngày hôm sau đã trở về nhà mình.
Một tuần sau, trường học lại bắt đầu học kỳ mới.
Hạ Viễn vẫn biểu hiện không khác gì bình thường, vẫn hỏi anh về bài tập, trò chuyện với các bạn trong lớp, cũng cười đùa với họ, nhưng Tần Hạ có thể nhìn ra Hạ Viễn không vui.
Thậm chí cậu còn chưa thật sự cười chân chính lần nào, Hạ Viễn thường xuyên ngây người, sau đó hai mắt đột nhiên đỏ hoe.
Mỗi lần nằm trên bàn vào giờ nghỉ trưa, khi tỉnh dậy, quyển bài tập trên bàn của Hạ Viễn luôn lấm tấm nước mắt.
Có một lần sau khi nghỉ trưa, Tần Hạ cầm sách bài tập toán giảng bài cho Hạ Viễn, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên nét chữ bị nhòe đi vì nước mắt, cuối cùng hỏi: “Hạ Viễn, cậu có thể nói cho tôi biết chính xác là cậu đã gặp chuyện gì không?”
Hạ Viễn: “… Không có gì.”
Tần Hạ chỉ vào vết nước mắt trên tập sách: “Vậy tại sao cậu luôn khóc?”
Hạ Viễn sửng sốt một chút: “Tôi…”
Hạ Viễn li3m đôi môi khô khốc một cái, nói: “Tôi… Tôi luôn không làm được bài toán, tôi rất lo lắng.”
Tuy nhiên, tập sách bị dính đẫm nước mắt không phải lúc nào cũng là sách bài tập toán.
Hạ Viễn đang nói dối.
Tần Hạ im lặng một lúc, không có vạch trần Hạ Viễn.
Tần Hạ lấy trong túi ra một viên kẹo đưa cho Hạ Viễn, sau đó cầm cây bút bên cạnh lên nói: “Còn câu nào không làm được cứ nói với tôi, tôi sẽ giảng lại cho cậu.”
Tan học, Tần Hạ không về thẳng nhà, mà là đạp chiếc xe mình mới mua, bấm chuông về phía Hạ Viễn: “Hạ Viễn, lên xe, tôi đưa cậu về nhà.”
Hạ Viễn đeo cặp đi trước mặt anh, chậm rì rì hỏi: “Cậu biết chở không vậy?”
“Đương nhiên!” Tần Hạ nâng cằm lên, tự tin nói: “Tuy tôi mới mua xe thôi, nhưng mấy chuyện đơn giản này làm sao có thể làm khó được tôi?”
Hạ Viễn: “Vậy cậu đạp tôi xem thử.”
Tần Hạ trợn tròn đôi mắt, có chút tủi thân: “Cậu không muốn ngồi xe của tôi sao?”
Hạ Viễn: “Tôi sợ cậu chở tôi té thôi.”
Tần Hạ ngồi thẳng trên xe đạp, hai tay nắm chặt ghi đông, vẻ mặt tự tin: “Vậy thì cậu không cần phải lo! Tôi nhất định…”
Tần Hạ còn chưa kịp nói xong, tay lái đã lắc trái lắc phải như thể bị động kinh, anh không giữ được thăng bằng, cuối cùng ngã xuống đất cái ‘rầm’.
Hạ Viễn không nhịn được cười ra tiếng.
Tần Hạ oan ức nói: “Hạ Viễn, cậu cười tôi.”
Hạ Viễn cười tủm tỉm, khóe môi đều không giấu nổi ý cười: “Ai bảo cậu nổ quá chi!”
Nhìn bộ dạng uể oải của Tần Hạ, Hạ Viễn đi qua dìu Tần Hạ dậy, cười nói: “Hôm nay vẫn nên đẩy xe về thôi.”
“Nhưng tôi muốn đưa cậu về nhà.”
“Vậy tôi chở cậu về nhà tôi, sau đó tự cậu đẩy về nhà mình.”
T1nh cờ là nhà hai người cũng tiện đường, còn cách nhau không xa.
“Được!” Tần Hạ lập tức phấn chấn.
Hạ Viễn nhấc xe đạp lên khỏi mặt đất và ngồi trên đó một cách thuần thục.
Tần Hạ ngồi trên ghế sau, hỏi: “Cậu chở được tôi không đó?”
“Ít ra tốt hơn cậu.” Hạ Viễn cười cười, “Tiểu Rác Rưởi, cậu biết không? Hồi nhỏ ở quê tôi thường đi xe đạp kiểu cũ có thanh ngang á.”
Ngay khi giọng nói của Hạ Viễn cất lên, Tần Hạ liền cảm thấy có gió xẹt qua bên tai.
Xe đạp đang chuyển động về phía trước.
Tần Mạch nhân cơ hội ôm lấy eo Hạ Viễn, tim đập thình thịch, vành tai đỏ bừng: “… E hèm, nghe nói loại đó khó đi lắm.”
“Ừ, đó là chiếc xe đạp của chú hàng xóm. Lần đầu tiên tôi đạp nó, tôi còn chưa đủ cao!”
Giọng nói trong trẻo của Hạ Viễn tản ra trong gió, với một nụ cười đã mất hút từ lâu.
Nghe được nụ cười của Hạ Viễn, Tần Hạ ngồi đằng sau cũng cong khóe môi, cảm thấy cú ngã vừa rồi của mình thật xứng đáng.
…
Hai người cứ vậy mà trò chuyện suốt cả quãng đường, khi đến nhà Hạ Viễn, Tần Hạ có hơi miễn cưỡng nhảy xuống từ ghế sau.
Hạ Viễn giao xe cho Tần Hạ: “Con đường này không dễ đi, cậu đừng có thể hiện mà cứ đẩy xe về đi, sau này đi xe quen rồi tính.”
Tần Hạ nhận xe: “Được, cậu mau vào nhà đi.”
Hạ Viễn gật đầu, xoay người rời đi.
Tần Hạ đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng cậu. Hạ Viễn không dẫn Tần Hạ vào nhà mình, nên mỗi lần họ đều chia tay ở ngã rẽ này.
Bên trái
là đường nhựa, bên phải là đường mòn quanh co.
Tần Hạ nhìn Hạ Viễn đi vào cuối con đường mòn, thấp thoáng những tòa nhà cổ kính, đằng sau những tòa nhà đó là bầu trời như được nhuộm bởi màu mực sặc sỡ, Hạ Viễn bước đi trên con đường ấy tựa như bước vào một bức tranh cổ đi qua thời gian.
Tần Hạ nhìn chằm chằm Hạ Viễn, mãi đến khi tấm lưng kia biến mất không thấy đâu, mới duỗi chân dài ngồi vững trên xe đạp.
Anh đạp lên bàn đạp một cách điêu luyện, bánh xe lăn trên lá rụng, nhẹ như một cơn gió.
Có một tên nhóc choai choai đạp xe nhanh như bay, để gió lướt qua má, nhưng trong đầu đều là những suy nghĩ không thể cho người khác biết.
Nào là Hạ Viễn eo thon, Hạ Viễn lưng hơi gầy, gáy Hạ Viễn vừa thon còn rất trắng.
Còn có… Hạ Viễn rốt cuộc cũng cười rồi.
Khi Tần Hạ bị Hạ Viễn kéo ra khỏi xe, anh gần như đã ngây dại.
Máu trên trán hòa với nước mưa chảy ra ướt đẫm trên mặt khiến cả thế giới mờ mịt.
Hạ Viễn hình như đang gọi anh, nhưng anh chỉ có thể nhìn thấy đôi môi của Hạ Viễn đang mấp máy.
Anh dường như không có chút ý thức nào, anh chỉ biết mình đang nắm chặt tay Hạ Viễn, như thể nửa giây cũng không thể tách ra.
Thời điểm vụ tai nạn ập đến như một cơn ác mộng.
Tần Hạ gần như không muốn nhớ lại mọi chuyện xảy ra lúc đó, mặc dù mỗi cảnh tượng trong đầu đều hiện lên, khung hình nào cũng rõ, nhưng anh chỉ nguyện ý để lại trong đầu một hình ảnh mơ hồ.
Hạ Viễn đã gọi điện cho cảnh sát và các bác sĩ, Tần Hạ được nâng lên cán kéo lên xe cấp cứu và được đưa đến bệnh viện.
Ngồi thất thần trên giường bệnh, tất cả những người thân từ phía nhà nội mà anh đã không gặp trong nhiều năm đều đổ về đây.
Giúp anh ta tổ chức đám tang rồi khóc lóc ỉ ôi các thứ, sau đám tang họ quây quần bên giường bệnh của anh để nói về quyền giám hộ anh, tài sản của cha mẹ anh, tiền bảo hiểm và tiền bồi thường của bảo hiểm.
Anh đẩy mọi người ra và chạy về nhà khóa cửa phòng lại, không mở cửa cho bất kỳ một ai, nhưng vào một buổi chiều nọ, Hạ Viễn đã trèo dọc theo một cái cây bên ngoài cửa sổ để nhảy vào ban công nhà anh.
Trong tay cậu cầm theo một túi hamburger còn nóng, trên lưng là những bài tập mà thầy cô giao về làm cuối tuần.
Hạ Viễn đưa hamburger cho Tần Hạ, sau đó lấy sách vở từ trong cặp ra.
“Tần Hạ, tôi đến tìm cậu làm bài chung.”
Tần Hạ nhìn Hạ Viễn bỗng nhiên lặng yên rơi nước mắt.
Hạ Viễn tiến lên, dang tay ra nhẹ nhàng ôm lấy Tần Hạ.
Hạ Viễn đã làm rất nhiều chuyện vì Tần Hạ, cậu nấu cơm cho Tần Hạ, dỗ Tần Hạ đi ngủ, đưa Tần Hạ đến bệnh viện kiểm tra, buổi tối cậu và Tần Hạ đi từ bệnh viện về, cậu nói mẹ cậu đã nhảy lầu tự sát ngay hôm tết Âm lịch.
Tần Hạ ngơ ngác quay đầu nhìn cậu.
Hạ Viễn rũ mắt xuống, hạ giọng nói: “Triệu Phong, những gì mà cậu ta nói không phải là sự thật, mẹ tôi không phải… Không phải làm việc kia… Bà ấy chỉ thích đổi người yêu thôi.”
Tần Hạ còn chưa kịp phản ứng đã thấy Hạ Viễn quay đầu đi, nhìn hoàng hôn đỏ vàng phía chân trời.
“Trời thật đẹp.” Hạ Viễn lau nước mắt nói, “Chắc tôi nên cầm điện thoại chụp một tấm.”
Sườn mặt của Hạ Viễn được phản chiếu trong ngọn lửa đỏ vàng, ánh sáng rực rỡ từ mặt trời lặn rọi lên người cậu, khiến người ta gần như có thể nhìn thấy những sợi lông tơ nhỏ trên mặt cậu, cũng như đôi tai bị rọi đỏ lên hệt như trong suốt của cậu.
Ngay cả hàng mi đen của cậu cũng được phản chiếu trong một vòng tròn ánh sáng vàng.
Tần Hạ nhìn Hạ Viễn, nghĩ:
Đúng là nên cầm điện thoại và chụp một tấm hình.
- -----oOo------