Editor: Mai Tuyết Vân
"Thật sao là cậu phóng hỏa à?"" Phồn Tinh chậm rãi hỏi.
"Chẳng lẽ mày nghĩ tao sẽ lừa mày ư?"
Phồn Tinh suy nghĩ đăm chiêu bắt đầu lầm bầm: "... Trẻ nhỏ không nghe lời...""
Sưu Thần Hào: [... ] Nó có một dự cảm xấu trong lòng có chút lung lay, nó muốn biết câu tiếp theo sẽ là gì.
"Con ngốc, mày lẩm bẩm cái gì thế?" Thích Hà cau mày, rất không vui với thái độ lơ đãng của Phồn Tinh.
"... Phần lớn là do tính tình..."" Phồn Tinh từ tốn nói ra câu tiếp theo.
[Cô... ]
Sưu Thần Hào thậm chí chưa kịp ngăn cản, chỉ thấy được Phồn Tinh giống như viên đạn chạy về phía Thích Hà, sau đó quật ngã người ta xuống đất rồi ấn chặt.
Mạnh mẽ giữ chặt dưới đất.
"CMN."" Thích Hà tức giận đến mức mặt đỏ au, giãy dụa muốn đứng lên.
Nhưng sức lực của cô ngốc quả thực lớn đến dọa người, hắn vốn không có cách nào thoát được, thậm chí có quẫy đạp liên tục cũng không thể nhúc nhích.
"Đánh một trận là được rồi..."" Đôi mắt đen tuyền của Phồn Tinh nhìn Thích Hà.
Con ngươi trắng đen rõ ràng nhưng lại khiến người ta không dám nhìn thẳng, làm trong lòng Thích Hà dâng lên một cảm giác nguy hiểm. Nhất là sau khi nghe lời này xong, mặt chuyển sang tái xanh.
Cô ngốc này rất nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc muốn đánh cho hắn một trận.
"Cậu phải làm một đứa trẻ ngoan."" Phồn Tinh nói.
Có như vậy thì IQ của cô mới tăng từ 1 lên 2 được.
"CMN tao có làm người tốt hay không thì mắc mớ gì đến mày! Mẹ nó chính mày là kẻ ngốc, bản thân còn không biết làm người lại dám quản ông đây."" Trong lòng Thích Hà nôn ra máu.
Mẹ nó, cuối cùng cô ngốc này muốn làm gì?
"Hắn không nghe lời kìa."" Phồn Tinh nói chuyện với Sưu Thần Hào, trong giọng nói có phần khó hiểu và hoang mang: "Tôi có thể uốn nắn hắn trở lại...""
[Đợi một chút, cô đừng đánh anh ta! ] Sưu Thần Hào tận lực khuyên can.
"Vì sao?" Phồn Tinh có chút tiếc nuối.
[Cô quên rồi sao? Nhiệm vụ của cô là bảo vệ Chiến Thần đại nhân, sao có thể đánh anh ta được? ]
"Ừ nhỉ."" Giọng điệu tiếc nuối.
Thích Hà thấy rõ ràng cô ngốc kia
đã giơ tay lên giống như muốn đấm vào mặt hắn, cuối cùng lại đè trên người hắn hồi lâu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cô ngốc lại hạ tay xuống bắt đầu lục túi sách.
Từ trong túi xách lấy ra một cây bút màu, còn đặc biệt nhìn hắn cười ha ha thô bỉ hai tiếng...
Trong lòng Thích Hà có dự cảm không lành: "Con ngốc, mày muốn làm gì? Tao cảnh cáo mày không được làm bậy!"" Từ trước đến nay hắn chưa từng cảm thấy bực tức như vậy, cảm thấy bản thân giống như cô dâu nhỏ cố gắng hết sức chống lại bọn ác bá.
"CMN! Vân Phồn Tinh! Đồ ngu ngốc! Mày thả tao ra! Mày có tin tao giết mày không!""
Thích Hà cảm thấy bút lông hạ xuống mặt, thậm chí hắn còn không biết Phồn Tinh muốn vẽ cái gì.
Bây giờ hắn hận không thể bóp chết cô ngốc này!
"Sau này phải ngoan ngoãn biết không? Còn nếu không có lần sau..."" Phồn Tinh đưa bàn tay mềm mại nhỏ bé vỗ nhẹ nhẹ lên má Thích Hà, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng nói ra câu uy hiếp: "Lần sau, sẽ vẽ hai cái lên mặt anh.""
Nói xong, kéo Thích Hà đứng dậy.
Khoác túi sách nhỏ lên lưng rồi chậm rãi về nhà.
Thích Hà ngồi bên bờ sông nhìn khuôn mặt của mình, hắn thề đời này tuyệt đối sẽ không đội trời chung với cô ngốc Vân Phồn Tinh.
Bút lông màu xanh.
Hình con rùa.
Phồn Tinh vẽ lên mặt Thích Hà một con rùa nhỏ màu xanh lục, trên mai rùa còn vẽ ô vuông vô cùng chi tiết.
Thích Hà rửa mặt hơn nửa tiếng...
Không rửa ra.