Editor: Mai Tuyết Vân
Ba con rắn sau khi lột da trắng bóng.
Phồn Tinh nhìn về phía Thích Hà trước mắt, đưa mắt nhìn hắn chăm chú.
Trong lòng trong mắt đều viết: Đáng yêu, muốn ăn.
Sau lần bị phạt đứng chung, rồi ngăn cản cô ngốc Vân Phồn Tinh này không phạm lỗi, sau đó biết được cô ngốc này thầm mến mình...
Thích Hà cảm thấy tình cảm của mình đối với Vân Phồn Tinh rất phức tạp.
Có một cảm giác khó hiểu muốn cải thiện bản thân, đồng thời cũng cảm thấy cô ngốc vốn rất đáng thương, nếu hắn thẳng thừng từ chối tình cảm của cô, hình như hơi tàn nhẫn.
Vì thế trời xui đất khiến thế nào lại mang theo ba con rắn và đưa Vân Phồn Tinh về nhà.
Nấu cho cô một nồi canh rắn, còn thuận tay xào thịt rắn cho cô.
Nếu Thích Hà biết vì một lần bản thân mềm lòng mà mấy ngày tiếp theo đều khiến cô ngốc Vân Phồn Tinh mang theo rắn đã lột da, hoặc là cá trích hoang dã, hoặc là thỏ hoang đến nhà hắn...
Hắn có chết cũng sẽ không động lòng!
Trời ơi!
Xem hắn là cái gì thế?
Đầu bếp sao?
Hôm nay ăn rắn, mai ăn cá, mốt ăn thỏ, sau đó cả châu chấu cô cũng bắt đến!
Nhìn một túi chi chít châu chấu, Thích Hà nuốt nước miếng.
Không chỉ là muốn ăn, chính là sự sợ hãi vô cùng khủng khiếp.
"Cái này cũng có thể ăn sao?" Thích Hà tâm tình phức tạp.
Phồn Tinh lột vỏ cây kẹo ngậm trong miệng, lại lột một cái đưa cho Thích Hà, giọng điệu rất chắc chắn nói: "Có thế chứ, trụng dầu đi.""
Nói thật Thích Hà có chút nghi ngờ cô ngốc này đang giả bộ ngốc.
Bình thường làm gì cũng không được, nhưng khi ăn lại tinh tường hơn bất kỳ ai.
Còn nữa là một cô bé rất mạnh.
"... Cô ăn đi, tôi không ăn kẹo.""
Đàn ông con trai, hút thuốc thì được còn ngậm kẹo thì không được.
Từ khi cô đi ra ngoài cho tới bây giờ ghét nhất là người khác từ chối mình, lập tức nhét vào miệng hắn.
"..." Thích Hà bất ngờ không kịp phòng bị, suýt chút nữa bị sặc.
Cô ngốc, vậy là lại thật sự ép hắn!
Trời ơi!
Cô ngốc này trước đến giờ còn chưa dỗi hắn lần nào!
Thích Hà rất sợ hãi, đúng là ở cùng người thiểu năng lâu ngày sẽ dễ bị lây.
Thôn không lớn, muốn đến trường phải sang thôn bên cạnh, hầu như mỗi ngày khi Thích Hà đến trường đều gặp Vân Phồn Tinh. Mỗi ngày
tan học, cô sẽ mang cái đầu lấp lánh kẹp tóc bảy màu chậm rãi đi theo sau hắn.
Thế nên Thích Hà cũng có cảm giác.
Thật ra hắn là một con dê, mà cô ngốc Vân Phồn Tinh kia là người chăn dê.
Dùng tốc độ không nhanh không chậm theo dõi hắn.
Chết tiệt!
Sao hắn lại có suy nghĩ quái dị như vậy chứ?
"Thích Hà, sao tôi cảm thấy... Là lạ?""
Đám bạn xấu đi bên cạnh nghi ngờ nói.
Sao lại có cảm giác bị biến thái theo dõi nhỉ?
Thích Hà: "..." Được rồi, quả nhiên không chỉ có hắn là có suy nghĩ khác thường.
"Con ngốc Vân Phồn Tinh, tôi thấy nó thật sự rất thích cậu, nhìn bộ dạng của nó đúng là không tệ, chi bằng chơi nó một chút đi?"
Ở thôn quê lạc hậu, phần lớn người ta đều học xong tiểu học hoặc THCS thì bỏ học, sau đó xem ai vừa mắt thì tự mình tìm hiểu. Còn nhiều người mới mười lăm mười sáu tuổi đã kết hôn sinh con, mới THCS đã hiểu biết rất nhiều.
Hơn nữa Thích Hà trong lòng những người này, là học hành không đàng hoàng, thầm nghĩ muốn làm loạn.
Vì thế lời này nói ra vô cùng ác ý.
Dù Vân Phồn Tinh thiểu năng nhưng dung mạo cô đẹp.
Vợ chồng nhà họ Vân đều có gien ưu tú, cô ngốc môi hồng răng trắng, làn da mềm mại giống như một cái bánh bao nhỏ. Đôi mắt hoa hạnh ngập nước vừa tròn vừa lớn, hàng mi cong vút xinh đẹp, miệng nhỏ nhắn như cánh anh đào.
Hơi nghiêng đầu.
Tò mò chớp chớp đôi mắt hạnh.
Khuôn mặt ngốc nghếch đáng yêu nhìn người khác, người ta liền khen cô gái nhỏ quá đáng yêu.