Editor: Mai Tuyết Vân
Cô ngốc Vân Phồn Tinh này...
Thích Hà thật sự muốn bùng nổ!
Cô ranh mãnh như vậy thật sự là một đứa thiểu năng sao?
Nhưng nếu nói cô không phải kẻ ngốc thì nhìn cô phản ứng chậm chạp, không hề giống người bình thường!
Vì duy trì hình tượng kẻ xấu của mình, khi đi học Thích Hà chỉ có thể giả vờ không tập trung nhưng thật ra lại đang vểnh tai lên nghe giảng. Sau khi tan học còn phải chông đèn học đêm.
Bên ngoài tỏ vẻ: CMN, học hành cái gì, sau này ông đây sẽ hoành hành ngang dọc, không học vấn không nghề nghiệp.
Ở nhà thì...
Chết tiệt! Cuối cùng bài tập này cũng làm xong rồi.
Mẹ nó! Bài tập toán rất khó nhưng vẫn phải học.
Chết tiệt! Học, học dường như không có điểm dừng.
Fuck! Bây giờ hắn còn chửi bậy bằng tiếng Anh, cảm thấy bản thân rất lợi hại?
Từ lúc bắt đầu dạy Vân Phồn Tinh, Thích Hà liền loại bỏ suy nghĩ Phồn Tinh giả ngu.
Sao lại ngốc như vậy!
Muốn giả bộ cũng không được!
Vì sao hắn có thể trong thời gian ngắn bất ngờ nâng cao thành tích học tập được?
Đổi lại là người có chút đầu óc được hắn giảng năm mười lần, người ta còn có thể lập tức lên bục giảng làm giáo viên đấy, cô có tin hay không?
Ban đầu, Thích Hà vốn chỉ định học xong THCS sẽ bỏ học lăn lộn vào đời.
Kết quả sau khi theo Phồn Tinh hai năm, Thích Hà dễ dàng đỗ kỳ thi chuyển cấp vào trường số một của huyện.
Hơn nữa còn là người có thành tích đứng đầu toàn bộ huyện.
Thích Hà:...Hắn muốn nói rằng mình không cố tình đâu, có ai tin hắn không?
Đám bạn xấu của Thích Hà:...
Bất luận là giáo viên hay bạn học, hoặc là người trong thôn, khi biết được Thích Hà đứng đầu kỳ thi chuyển cấp của huyện, đều khiếp sợ nghẹn lời nhìn trân trối.
Chỉ có Vân Phồn Tinh là nghiêng đầu nhìn tổng số điểm của mình 250, vân vê góc áo.
Lần đầu tiên Phồn Tinh cảm thấy khổ sở vì sự ngu ngốc của bản thân.
Cô mơ hồ biết rằng mình và những người khác không giống nhau, nhưng chưa từng cảm thấy khổ sở như vậy.
Chỉ riêng bây giờ, nhìn điểm áp chót trên bảng xếp hạng ngoài cổng trường, không hiểu sao lại có chút không dễ chịu.
Chính là cảm giác rõ ràng rất cố gắng, cảm thấy hứng thú với việc học, nhưng chỉ nhiêu đó vẫn không đủ.
Vì sao lại không được?
Khi Thích Hà ra khỏi phòng giáo vụ, đã nhìn thấy một cô gái nhỏ mặc váy hoa nhỏ đứng trước bảng
thành tích ngoài cổng, đang ngẩng đầu nhìn xem.
Hôm nay hắn đến trường học nhận học bổng, tiện thể nghe giáo viên THCS "cổ vũ" hắn.
Cái gì mà quả nhiên học sinh Thích Hà là một hạt giống học tập tốt, trước đây ông ấy đã nhìn ra.
Sau này hãy tiếp tục cố gắng khi có tương lai rồi đừng quên trường cũ.
Hừ, dối trá!
Trước khi hắn tham gia kỳ thi chuyển cấp, mấy học kỳ chỉ làm bài qua loa thành tích còn đứng bét bảng, sao lại nhìn ra hắn là hạt giống học tập tốt rồi?
Đứng đầu kỳ thi chuyển cấp được trường trao học bổng, cũng không ít là hai vạn.
Thích Hà còn đang suy nghĩ nên sử dụng như thế nào.
Kết quả lại bất ngờ gặp cô ngốc Vân Phồn Tinh.
Nói thật bình thường cô ngốc này hầu như không có cảm xúc, mỗi khi nhìn qua đều là bộ dạng ngây ngốc, phản ứng chậm chạp.
Chuyện này quả thật rất kỳ lạ, con người làm sao không có cảm xúc được?
Khi cô ngốc ăn gì đó, đều rất nghiêm túc tập trung.
Trước mắt, Thích Hà lại cảm nhận được cảm giác khổ sở không nói nên lời của Phồn Tinh.
Cô buồn bã vì thành tích không tốt sao?
Đợi nghỉ hè xong hắn sẽ phải lên huyện đi học, còn cô ngốc này...
Sau này phải làm sao đây?
Thích Hà nhìn khuôn mặt nhỏ trắng mềm của cô, không hiểu sao lại nghĩ đến một chuyện.
Một người ngốc có tương lai à?
Thích Hà hiếm khi mềm lòng một chút.
Nhưng rất nhanh, hắn sẽ biết được một người ngốc nghếch có tương lai hay không, không ai biết cả.
Nhưng một người bị người ngốc nghếch bám đuôi như hình với bóng, tương lai nhất định rất tối tăm!