Editor: Mai Tuyết Vân
Từ khi Vân Gia Duyệt biết đối xử tốt với Phồn Tinh một chút sẽ mang đến lợi ích sau này cho mình, thì thường xuyên đưa cô ra ngoài ăn uống vui chơi. Mỗi lần như vậy đều vô tình hoặc vô ý gọi một hai người ngày thường theo đuổi cô ta.
Trong lòng có ma quỷ cười lạnh...Muốn đoạt sự nổi bật của cô đúng không? Chỉ là một đứa ngốc dựa vào cái gì để tranh với cô?
Đã muốn chơi trội thì phải trả giá thật đắt!
Bây giờ cô ta mong càng nhiều người thích Phồn Tinh, coi trọng Phồn Tinh. Đến lúc đó, một đôi môi son vạn người nếm, một cánh tay ngọc vạn người nâng.
Mọi đau khổ cô ngốc đều chịu, còn tốt đẹp sẽ dành cho cô ta!
Trong KTV, hôm nay Vân Gia Duyệt gặp gỡ rất nhiều người, một đám người ca hát vô cùng náo nhiệt, không biết vì sao cô lại không có tinh thần còn cảm thấy buồn ngủ. Có thể đêm qua không nghỉ ngơi tốt, vì thế nằm trong góc sofa chợp mắt một chút.
Ngụy Tử Trác đắp cho cô một chiếc chăn mỏng, Vân Gia Duyệt cứ như vậy ngủ thiếp đi. Sau khi nhìn thấy cô hoàn toàn ngủ say, Ngụy Tử Trác mỉm cười khó hiểu. Muốn ra tay với Vân Phồn Tinh, tất nhiên phải xử lý Gia Duyệt trước.
Tuy Gia Duyệt hi vọng những chàng trai khác coi trọng Vân Phồn Tinh nhưng trong những người này, tuyệt đối không thể bao gồm hắn! Chẳng qua hắn chỉ bỏ chút thuốc ngủ vào nước, lượng thuốc không nhiều, đủ để Gia Duyệt ngủ một giấc thật ngon.
Phồn Tinh thích nghe người ta hát, nhưng bản thân sẽ không hát. Cho nên mỗi lần đến KTV, Phồn Tinh đều giống như đại gia tìm một góc đưa mắt nghe nhạc.
Ngụy Tử Trác cầm ly nước trái cây, đưa đến trước mặt Phồn Tinh: "Uống chút nước trái cây đi, sau khi đến em chưa ăn gì mà.""
Không thể không nói, bề ngoài của Ngụy Tử Trác vẫn rất thu hút, lịch sự dịu dàng. Phồn Tinh đúng là cảm thấy có chút khát.
Đúng lúc này, Sưu Thần Hào hiếm khi xuất hiện: [Đừng uống, bên trong bỏ thuốc.]
Tuy nó không có khả năng mở bàn tay vàng cho Ngân Phồn Tinh, nhưng loại chuyện giống như thế này tốt xấu gì vẫn nên nhắc nhở
một câu. Cuối cùng, lòng tốt của nó...Bị chó ăn!
Phồn Tinh hơi thất thần một chút rồi lập tức nhận lấy cái ly, ừng ực một cái đã uống xong!
Uống! Xong! Rồi!
Sao lại tùy tiện như vậy, cô muốn lên trời phải không?
Sưu Thần Hào còn cảm thấy hình như Phồn Tinh đang cố ý cãi lời nó.
[...Cô cảm thấy thế nào?] Sưu Thần Hào thật sự không nhịn được hỏi một câu.
Thật ra nó cũng muốn biết, trong nước trái cây kia bỏ thứ gì? Nó chỉ biết Ngụy Tử Trác đánh thuốc thôi. Cuối cùng nó đoán được mở đầu chứ không đoán được kết thúc, Phồn Tinh lại trả lời...
"Cảm thấy, hình như uống rất ngon..."" Giọng điệu còn vô cùng chưa thỏa mãn.
Lúc đó Sưu Thần Hào:??? Mẹ nó, nó muốn hỏi cô uống xong thì thấy thế nào mà?
"Còn cảm thấy hơi buồn ngủ."" Phồn Tinh tiếp tục diễn tả.
Sưu Thần Hào nghĩ rằng, toi đời rồi, bên trong chắc chắn bỏ thuốc ngủ. Tối hôm nay nó cảm thấy, tiểu thư Ngân Phồn Tinh nhất định sẽ bị ngã dập mặt!
Nhưng mà như thế thì sao chứ? Chính cô muốn chết, thì có ngã vài lần cũng có liên quan gì đến nó. Sưu Thần Hào hoàn toàn xem nhẹ tính chính xác trong lời nói của Phồn Tinh, Phồn Tinh nói hơi buồn ngủ, vậy thì thật sự hơi là gì...
Sau một lát Ngụy Tử Trác dò hỏi Phồn Tinh: "Phồn Tinh, em có buồn ngủ không?"
Phồn Tinh nhìn hắn một cái, hình như người này rất hi vọng cô có thể ngủ, vì thế gật đầu. Nghiêng đầu ngã xuống ghế bên cạnh, trình diễn cái tư thế ngủ gật.
Ngụy Tử Trác chào hỏi những người trong phòng: "Gia Duyệt và em gái cô ấy đều mệt rồi, tôi đưa các cô ấy về nhà trước, đi trước đây.""