Editor: Mai Tuyết Vân
"Vất cả lắm ta mới có con rể, tất nhiên không thể để nó chết được."
Lời Mộc Lão Tam nói đúng lý hợp tình.
Những người khác đều cảm thấy đúng.
Dù sau tiểu tử Từ gia, cũng là thiếu niên tuấn tú nhất mười dặm quanh đây.
Còn khuê nữ ngốc nhà thợ săn Mộc, nếu không có việc này xảy ra, vốn không thể kết hôn, trừ khi gả cho kẻ vô lại.
"Mọi người đều nói ân cứu mạng lấy thân báo đáp, tiểu tử Từ gia tất nhiên phải là người của khuê nữ nhà ta."
Mọi người ở đây, cảm thấy lời này hơi lạ.
"Từ gia đã không chịu lấy tiền ra trị bệnh, vậy ta chi tiền."
Những người khác lại bắt đầu thèm thuồng, quả nhiên làm thợ săn còn nhiều tiền hơn làm ruộng. Xem ra Mộc Lão Tam có không ít tiền, nếu không sẽ không có khí thế hùng hổ của kẻ lắm tiền như vậy.
Haizz, chẳng lẽ phải đi học săn thú sao?
"Ông thích trị thì trị." Lý thị hoàn toàn không quan tâm, chỉ cần không bắt bà ta chi tiền là được.
"Muốn Mộc Lão Tam ta chi tiền, cũng phải nói cho rõ ràng. Hôm nay mời mọi người làm chứng, tiểu tử Từ gia bị bệnh sắp chết, là người Từ gia không chịu chi tiền vào thành xem bệnh. Mộc Lão Tam ta chi tiền, sau này tiểu tử Từ gia chính là người Mộc gia, không có quan hệ gì với Từ gia!"
Đưa mắt nhìn cả một nhà, ai cũng không thuận mắt.
Vừa khéo, ông chỉ muốn con rể, không phải cả đàn đỉa đói hút máu này!
"Ý của ông là, để Từ Thụy Khanh ở rể à?"
Tộc trưởng Từ gia cau mày, thời này trừ khi chơi bời lêu lỏng, không quan tâm phụ mẫu bất hiếu mới bị đi ở rể. Nếu Từ gia có con cháu đi ở rể, thì danh tiếng này nghe không lọt tai.
Hình như lúc trước Mộc Lão Tam từng nghe Từ Thụy Khanh nhắc qua, hắn muốn thi khoa cử.
Tâm tư tiểu tử này rất lớn, không chịu cả đời cắm mặt xuống đất, nếu ở rể mà nói, hình như thi khoa cử không tiện lắm.
Vì thế không kiên nhẫn xua tay: "Vì sao ta lại muốn hắn ở rể? Nếu là ở rể, chẳng phải là yên tâm thoải mái ăn không ngồi rồi ở nhà
ta sao?"
Đúng lúc Phồn Tinh ngẩng đầu lên, dáng vẻ nghiêm túc nói với Mộc Lão Tam: "Con cho hắn ăn."
Cô có thể nuôi bông hoa nhỏ Từ Thụy Khanh, vốn nên để cô chăm sóc.
Người trong thôn sợ hãi, xem ra khuê nữ ngốc nhà Mộc Lão Tam đúng là đã nhìn trúng tiểu tử Từ gia rồi.
Rõ ràng là kẻ ngốc thần trí không rõ ràng, còn muốn nuôi Từ Thụy Khanh ăn không ngồi rồi.
"Sau khi tiểu tử Từ gia thành thân với khuê nữ ta, thì để hắn tách phân gia. Ta muốn tách riêng hộ tịch của hắn, rời khỏi Từ gia." Đến lúc đó, đỡ phải có người chạy đến đòi tiền.
Tách riêng hộ tịch, tức là cắt đứt với người nhà, sau này Từ Thụy Khanh cũng không còn nghĩa vụ gì với những người ở Từ gia nữa.
Trong lòng Lý thị âm thầm tính toán, phát hiện nếu Từ Thụy Khanh tách ra, trong nhà cũng không chiếm được lợi ích gì, lập tức trầm mặt xuống.
Mọi người đều nói vô lý, một chút lợi ích cũng không có thì ai muốn chứ?
Còn vô duyên vô cớ mất đi một người.
"Khó làm được, ông nói tách thì tách sao? Ông chữa khỏi cho nó, thì là nó là con rể nhà ông, còn Từ gia chúng tôi lại mất đi một người. Mộc Lão Tam, ông thật giỏi tính toán.
"Khinh. Bà là kẻ vì lợi ích cá nhân."
Mộc Lão Tam hung dữ phỉ nhổ.
Bây giờ trên tay ông cũng không thiếu tiền, bỏ tiền cắt đứt quan hệ của Từ gia và Từ Thụy Khanh cũng tốt!
Bây giờ bỏ ra một chút, về sau bớt gặp gỡ hạng người này.
"Ta cho Từ gia các ngươi hai mươi lượng, hôm nay trước mặt Lý chính và các vị trưởng lão Từ gia, tách con rể của ta ra. Từ nay về sau, Từ Thụy Khanh chính là con rể của ta, không có bất kỳ quan hệ gì với Từ gia cả."