"Vì sao huynh lại đi theo ta?" Phồn Tinh nghiêng đầu nhìn Từ Thụy Khanh.
Dường như bông hoa nhỏ ngày càng không ngoan. Sau khi tức giận hai ngày, lại bắt đầu dính lấy cô.
"Hết mực, tiện đường đi mua với nàng." Từ Thụy Khanh không đổi sắc mặt.
Hắn cũng vì muốn trông chừng tiểu nương tử, nếu trong lúc hắn không để tâm bị kẻ ăn chơi nào đó bắt cóc, hắn biết đi đâu tìm tiểu nương tử đây? Dù sao thì hắn cũng đã ôn thi xong, ra ngoài đi dạo cũng tốt.
Cô đã không nghe lời hắn nói chẳng chịu ở nhà. Vậy thì hắn sẽ đi theo, chắc là được.
Trên thực tế, hai ngày nay ngài Đại học sĩ tương lai nằm mơ hơi bây bạ, mà người trong mơ đều là tiểu nương tử nhà hắn. Sau khi tỉnh lại, phát hiện thật ra hắn chỉ có một mình, vì thế tâm lý có phần khó chịu.
Gánh nặng tâm lý quá lớn, cũng không tốt đâu!
Hắn nhanh chân theo sát Phồn Tinh, dường như muốn tìm cảm giác thân thiết trong mộng. Cuối cùng còn chưa cảm nhận được gì sâu sắc, lại phát hiện có cẩu nam nhân khác yêu thích Phồn Tinh!
Có một kẻ dùng ngoại bào trùm kín đầu không biết xuất hiện từ đâu ra, không thấy rõ dung mạo, từng bước đi về phía Phồn Tinh. Ánh mắt kẻ kia vô cùng cố chấp, Từ Thụy Khanh suýt nữa là không kiềm nén được tính nóng nảy của mình rồi.
Tên đầu trâu mặt ngựa này xuất hiện từ đâu thế?
"Vị công tử này muốn làm gì vậy?" Trước khi Đại công tử tới gần Phồn Tinh, Từ Thụy Khanh đã đi trước một bước, cản người lại.
Sắc mặt Tần Tư Cổ không tốt: "Ngươi là ai?"
"Dáng vẻ các hạ rất đáng ngờ, không dám lộ mặt thật còn gấp gáp muốn tiếp cận nương tử, đường đột như thế còn hỏi ta là ai, chẳng lẽ không cảm thấy buồn cười sao?"
Dáng vẻ hắn đáng khinh à?
Đúng là Đại công tử đã hiểu ý: "Ta là thế tử phủ Tần quốc công, Tần Tư Cổ!"
Từ Thụy Khanh nhịn không được cười lạnh.
"Hóa ra đây là cách cư xử của phủ Tần quốc công sao? Đầu tiên là Tam công tử của quý phủ trêu ghẹo nương tử, lúc này lại đến Thế tử ngài, đều yêu thích nữ tử đã có gia thất sao?"
Trừ việc phẫn nộ, thật ra Từ Thụy Khanh cũng
hơi bất an.
Trước mắt hắn chưa có công danh, nếu phủ Quốc công đòi cướp mất tiểu nương tử nhà hắn, hắn thật sự khó lòng chống đỡ!
"Ngươi..." Tần Tư Cổ trách: "Đúng là quá thất lễ đấy! Tại hạ chỉ cảm thấy vị cô nương này quen mắt mà thôi."
"Lệnh đệ cũng nói như vậy." Từ Thụy Khanh nói tiếp: "Không chỉ có hai người, những kẻ háo sức khao khát nương tử ta đều nói như thế."
Tần Tư Cổ: "..."
Nói cho cùng hắn vẫn có lý, đúng là mở đầu kinh điển của đám háo sắc, Đại công tử phát hiện bản thân không có cách nào phản bác.
"Ta..." Đại công tử nhìn tiểu cô nương mặt tròn mắt hạnh, trong lòng trống trải, với người quen tranh biện với nho sinh như hắn, lại không biết nên nói gì.
Điều duy nhất hắn nghĩ được, đúng là phải đồng tình với lời nói của Tần Tư Bách... Tiểu cô nương đáng yêu như vậy, còn tên nam tử luôn mở miệng tự xương là phu nhân của cô vừa nhìn đã biết là hạng người có tâm cơ, đúng là cây cỏ vốn không xứng với cô!
"Cô nương, ta có thể..." Đại công tử ngơ ngác nhìn Phồn Tinh, sau đó nói ra một câu khiến người khác kinh sợ: "Xem qua vai nàng được không?"
Trên vai Phồn Nhi có một cái bớt nhỏ.
Từ Thụy Khanh nghe xong thì không còn kiên nhẫn nữa. Trực tiếp đấm một quyền lên mặt Tần Tư Cổ, ngoại bào rơi xuống đất, cả người lảo đảo lùi ra sau vài bước, ngã ngồi dưới đất.
Kinh thành dưới chân thiên tử, trong triều còn có người làm quan.
Đại công tử phủ Tần quốc công vẫn luôn là văn thần giữ lễ!
Bản thân hắn luôn nghiêm khắc kiềm chế bản thân, luôn trước sau quy củ chính trực, kết quả lại.... Vì trêu chọc tiểu nương tử nhà người ta, bị người ta đánh ngã xuống đất à?