Editor: Mai Tuyết Vân
Trong bữa tiệc Quỳnh Lâm, đùa giỡn thiên kim nhà quan.
Đúng là chuyện trước nay chưa từng xảy ra!
Ngươi cho rằng bản thân đã đỗ Trạng nguyên là có thể một bước lên trời, muốn làm gì thì làm sao?
Mọi người nhìn nhau, có một số kẻ không nhịn được thầm vui sướng khi có người gặp họa. Dù thi đậu Trạng nguyên thì sao, thì rất nhanh cũng đã ngã ngựa rồi!
Lúc đó bệ hạ đang trò chuyện với nho sinh, hạ chỉ mọi người cứ thoải mái.
Nghe được tiếng kêu cũng giật mình.
Sau khi đến đây, chỉ nhìn thấy một vị cô nương quần áo không chỉnh tề ngồi dưới đất khóc sướt mướt. Người thông minh chỉ cần nhìn đã đoán ra có chuyện gì.
Nhưng Từ Thụy Khanh lại lạnh lùng đứng một bên, giống như mọi chuyện đều không liên quan đến mình.
"Cầu xin bệ hạ làm chủ cho thần nữ! Nếu không, sợ là thần nữ sống không nổi nữa!" Vạn Khả Quyên khóc nức nở.
Mỹ nhân rơi lệ, vừa đáng thương vừa đáng yêu khiến không ít nam tử sinh lòng thương tiếc.
Lúc trước nàng ta tự tin như vậy, vì cảm thấy bản thân chỉ cần đề nghị Từ Thụy Khanh sẽ đáp ứng cưới nàng ta, nàng rất tự tin vào dung mạo của mình.
Cuối cùng... Vị Từ trạng nguyên này, đúng là có mắt như mù!
Các nho sinh khác đã có người đứng ra vì mỹ nhân cầu tình, khẩn xin bệ hạ nhất định phải nghiêm trị.
Từ Thụy Khanh thong thả nói: "Thế nhân đều nói, tai nghe chưa chắc đúng, mắt thấy chưa chắc thật. Chư vị vội vàng kết luận là do Từ mỗ gây ra sao?"
"Hừ, mắt thấy phải là thật! Chúng ta nhiều người như vậy, không phải đều tận mắt nhìn thấy sao?" Có người lòng đầy căm tức nói.
"Tận mắt nhìn thấy cái gì?" Từ Thụy Khanh hỏi lại. "Nhìn thấy ta và vị cô nương này dây dưa sao? Nhìn thấy ta có mưu đồ gì sao? Hay là các hạ nhìn thấy vị cô nương ngã dưới đất kia là đang tự biên tự diễn?"
"Ngươi thật giỏi lý sự! Ý ngươi nói là vị cô nương này sẽ vu oan cho ngươi sao? Danh tiết của cô nương nhà người ta rất quan trọng, nàng ấy hãm hại ngươi thì được lợi gì?"
"Lợi gì thì Từ mỗ không biết." Từ Thụy Khanh chậm rãi nói.
"Ngươi nhìn đi, ngay cả ngươi cũng..."
Chẳng lẽ cô nương nhà người ta lại đi tính kế ngươi sao?
"Dù sao thì Từ mỗ cũng có dáng vẻ bắt mắt. Có lẽ nàng ta thấy sắc thì
quên thiện, nổi lên ham muốn với ta, hoặc là thèm khát tiền đồ và tài học của ta. Lý do nhiều như vậy, làm sao ta biết trong lòng nàng ta nghĩ cái gì chứ?"
[Ủng hộ mình bằng cách đọc truyện tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn.]
Từ Thụy Khanh vừa dứt lời, mọi nơi đều yên tĩnh.
Này... Đúng là không biết xấu hổ mà.
Ngay cả Lão hoàng đế vốn thưởng thức tài năng của Từ Thụy Khanh, bây giờ cũng có chút tán dương da mặt dày của hắn.
Đám văn thần trong triều vô cùng cổ hũ, lại trọng danh dự không thú vị như người thường.
Lão hoàng đế cảm thấy có lễ bản thân đã nhặt được bảo vật, sau này hắn vào triều sẽ rất náo nhiệt đây.
Ngươi đúng là kiêu ngạo! Đùa giỡn cô nương nhà người ta còn chưa đủ, lại muốn trả đũa, nói nàng bêu xấu ngươi! Ngươi nói ngươi vô tội, ngươi có chứng cứ gì không?"
Người này muốn thò một chân, đá Từ Thụy Khanh xuống, đơn giản chỉ là muốn tỏ ra chính nhân quân tử, sau đó dành được ấn tượng tốt trong mắt bệ hạ.
Suy nghĩ rất chu đáo, nhưng ai ngờ lại không được như mong muốn!
"Ta có thể, làm chứng..."
Từ trên tán cây rậm rạp, đột nhiên lộ ra một cái đầu treo ngược.
Kiểu kích thích này thật sự khiến người ta hoảng sợ.
Phồn Tinh còn đang nhai trái cây trong miệng. Vừa rồi cô nhặt được trái cây dưới gốc, cắn một cái thấy chua chua ngọt ngọt rất ngon, tuy không biết là trái gì nhưng vẫn trèo lên cây.
Vừa hái vừa ăn.
Kết quả ai mà ngờ được, đột nhiên có một người đến, muốn cướp đoạt bông hoa nhỏ của cô.
Còn về lý do tại sao không lập tức nhảy xuống từ trên cây?
Phồn Tinh lấy một quyển sổ đỏ ra, đương nhiên là phải học tập thật tốt, mỗi ngày đều tiến bộ. Học cách cướp đoạt người khác thế nào, sau này cô cũng có thể...