Editor: Mai Tuyết Vân
Không phải vì mất tiền mà khiến Thiệu Huyền Viễn tức giận vô cớ.
Tận sâu trong lòng hắn cảm thấy dáng vẻ nữ tử này đáng yêu vô hại như vậy, đáng lý ra không nên tham tiền mới đúng chứ.
Thái hậu không chú ý đến sự khác thường của Thiệu Huyền Viễn, mỉm cười nói: "Tiểu Ngũ đã gặp qua Mộc cô nương à?"
Gần đây tâm tình của bà rất tốt, nên nhìn cái gì cũng thuận mắt.
Thiệu Huyền Viễn cười lạnh một tiếng, ẩn ý nói: "Đương nhiên đã gặp rồi, cũng không biết Mộc cô nương nhìn thấy tại hạ, có cảm thấy bất ngờ không?"
Dáng vẻ kiên định như đang nói, cô có sợ hãi bất ngờ hay không? Lúc trước lừa bịp tống tiền hắn, chắc sẽ không ngờ có ngày gặp lại nhau nhỉ?
Tuy hắn không biết cô dùng cách gì để đến bên Hoàng tổ mẫu. Nhưng hắn cảm thấy chắc cô sẽ kinh ngạc lắm! Nhất định đang lo sợ hắn sẽ vạch trần bộ mặt thật của cô trước mặt Hoàng tổ mẫu!
[Ủng hộ mình bằng cách đọc truyện tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn]
Phồn Tinh nghiêng đầu.
"Nhị Cẩu, kẻ kia, là đại ngốc phải không?"
Trong lòng Đại lão đã khắc sâu việc Thiệu Huyền Viễn cưỡi ngựa đụng gãy tay nàng, sau khi bồi thường tiền xong thì không còn quan hệ gì nữa. Thiệu Huyền Viễn tràn ngập ác ý như vậy, trong mắt Đại lão trở thành kẻ đầu óc có vấn đề rồi!
"Hoàng tổ mẫu, nữ tử này đến từ nhân gian, trên người khó tránh được nhiễm tục khí. Tinh thông mưu tính, vì tiền không từ thủ đoạn, Hoàng tổ mẫu nhất định không được để nàng ta làm mờ mắt."
Thiệu Huyền Viễn tự nhận mình đã nhìn thấu Phồn Tinh, càng không kìm nén được ác ý với cô.
Thật ra trong lòng hắn có một cảm giác khó nói thành lời, ngay cả chính hắn cũng không biết phải giãi bày làm sao.
Hắn khó chịu vì Phồn Tinh gặp hắn trong cung nhưng vẫn tỏ ra thờ ơ!
Lúc trước cô mượn cớ lừa tiền của hắn, đã chứng minh cô là một nữ tử không thành thật. Trong hoàng cung nhìn thấy hắn, biết được thân phận của hắn, chẳng lẽ không muốn nịnh nọt lấy lòng hắn sao?
Cô bày ra tư thái thờ