Editor: Mai Tuyết Vân
CMN Tạ Trản đúng là vua gây chuyện, sau khi tiến vào cuộc thi, chỉ liếc mắt nhìn Thẩm Anh Bác một cái, sau đó ở hậu trường liền không chút kiêng kỵ cười lạnh một tiếng.
Hỏi hắn ta lên sân khấu làm gì, chẳng lẽ muốn thực hiện mơ ước nào sao?
Câu trả lời của hắn là, hắn chỉ muốn kiếm miếng ăn.
Hỏi hắn có giỏi gì không, ca hát, khiêu vũ hay đọc rap phải tương đối giỏi đấy.
Câu trả lời của hắn là, chưa từng học qua gì cả, cho nên không giỏi.
"Ý cậu là, sẽ cố gắng hết mình trong cuộc thi, để mọi người nhìn thấy sự lột xác của cậu sao?" Nhân viên phỏng vấn hơi ngượng ngùng hỗ trợ giải thích.
Nhưng Tạ Trản lại không biết khiêm tốn: "Không, tôi sẽ đi học, nhưng đừng mong đợi gì cả, nhất định tôi sẽ không học tốt đâu."
"Nhưng cậu có thể nỗ lực mà! Chỉ cần nỗ lực, nhất định có thể học tốt."
Tạ Trản: "Thôi đi, đừng có nịnh nọt tôi kiểu đó. Ai dám chắc chỉ cần nỗ lực sẽ thành công chứ?"
"Nhưng nếu không cố gắng sẽ không có thành công, chẳng lẽ không đúng sao?" Nhân viên phỏng vấn bị dồn ép đến mức bực tức.
Bấy giờ Tạ Trản lại đáp một câu: "Tôi nói với cô rằng mình sẽ không cố gắng khi nào thế?"
Nhân viên phỏng vấn là một cô gái vừa tốt nghiệp đại học, gặp phải kẻ khó chơi như thế, tức giận đến mức hốc mắt đỏ bừng.
Tạ Trản cười nhạo, chẳng thèm để tâm kết thúc buổi phỏng vấn.
Hắn chính là người như thế, hắn sống không thoải mái, thì sẽ không để người khác thoải mái. Mọi đau khổ hắn phải chịu rồi, nên không tin trên đời này có người tốt, vì thế bộc lộ mọi tật xấu trước mặt người khác.
Người này dường như muốn đồng vu quy tận cùng cả thế giới vậy!
Sau khi Phồn Tinh đọc xong nội dung thế giới "Con đường phi thường", liền xoa hai tay.
Sưu Thần Hào lại cảm thấy dáng vẻ này của cô rất không ổn, nhất thời có một cảm giác không tốt.
[Ủng hộ mình bằng cách đọc truyện tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn nhé!]
Quả nhiên.
"Tạ Trản, không, đáng yêu." Sau khi Đại lão đắm mình trong tiểu thuyết của Nhị Cẩu, rồi theo dõi chương trình xong, còn đếm trên đầu ngón tay những người cô thích: "Tề Thụy, đáng yêu ghê. Triệu Minh Nhất, nhảy đẹp, mặt cũng đẹp. Lý Dương Tư, bàn tay, chà... Đẹp tuyệt. Anh
chàng còn hát rất hay, nghe lọt tai dễ sợ."
[Tiểu thư Phồn Tinh xinh đẹp động lòng người, cử chỉ tao nhã, thân phận cao quý ơi, cô đừng quên mục đích cuối cùng của chúng ta chứ!]
Cô đến đây vì Chiến thần đại nhân của nó, cô phải tỉnh táo, phải kiềm chế một chút, đừng bị hồ ly tinh khác lừa đi mất.
[Trong sách nói không được lơ là, phải tập trung. Trước khi chúng ta xuất phát đã nói rõ không thể vì phong cảnh ven đường mà quên đường chính.]
Phồn Tinh nghiêng đầu: "Hả? Nhị Cẩu à, trong sách đã nói, trăm hoa cũng có hoa dại đầy hương sắc mà."
Lúc đó Sưu Thần Hào bức bối đến phát điên.
Sao cô biết được thế?
Mẹ nó vậy cô đã xem trộm bao nhiêu tiểu thuyết của ông đây rồi?
Nếu không thì học được ở đâu chứ?
Sau khi Phồn Tinh khủng bố tinh thần của Sưu Thần Hào đủ, mới chậm rãi nói: [Nhiệm vụ thứ 3, phải nuôi dưỡng bông hoa nhỏ Tạ Trản, trở nên đáng yêu một chút."
Nhị Cẩu thật ngốc.
Cô dọa nó, nó cũng chẳng nhận ra, ngốc muốn chết.
Người khác đáng yêu thì chỉ là người lạ, bông hoa nhỏ, mới là được cô nuôi dưỡng.
Sưu Thần Hào cảm thấy bây giờ bản thân nó có ăn dưa cũng không thơm, đọc tiểu thuyết cũng chẳng hứng thú, làm gì cũng sợ hãi không thôi. Ngoan ngoãn tự mình phong tỏa bản thân, nó lại lo lắng tiếp...
IQ của cô ngốc chỉ có 3, không để ý một chút đã xem trọng người khác, chẳng thèm quan tâm đến Chiến thần đại nhân của nó!
Hu hu, số nó khổ quá mà!
Phồn Tinh nhân lúc Sưu Thần Hào không chú ý, xâm nhập vào thức hải của nó, yên lặng lấy ra vài cuốn tiểu thuyết về showbiz để đọc.
P/s: Chúc các bạn đều an toàn vượt qua mùa mưa lũ này!