Editor: Mai Tuyết Vân
Sau khi Tạ Trản tức giận rời đi, nổi giận đá một cái lên cửa, sau đó còn ăn đau hừ một tiếng.
Vốn cảm thấy Ngọc Phồn Tinh kia ngu ngốc muốn chết, còn hám trai, nên muốn trêu chọc cô một chút. Không ngờ bản thân lại bị mất mặt như vậy!
Hắn cứ đá thúng đụng nia mà rời đi, từ nãy đến giờ vẫn còn nghe thấy tiếng bốp khi đầu mình đập vào cửa, đàn vịt trời vẫn rộn ràng xoay quanh đầu hắn!
*[Đọc truyện tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn, để ủng hộ mình nhé!]
Phồn Tinh ngồi trên bồn cầu, đếm đầu ngón tay hỏi Sưu Thần Hào.
"Nếu có một người, thỉnh thoảng hơi đáng ghét. Nhưng đôi lúc, cũng đáng yêu. Lâu lâu, lại chẳng thích nói chuyện. Có khi, rất thích trò chuyện, nhưng sẽ khiến người ta, không vui. Có lúc, rất cố gắng, nhưng ngay sau đó lại chẳng chịu nổ lực. Đây là loại người gì đây?"
Đây là câu nói dài nhất Phồn Tinh nói được, tuy ngắt quãng nhưng đã có thể nhận ra, cô đang rất cố gắng để học tập rồi.
Nhưng nhiều ngừng nghỉ quá lại khiến Sưu Thần Hào chản nản mệt mỏi.
[Đây là bệnh điên.] Sưu Thần Hào không hề do dự trả lời.
Nhân tiện còn đế thêm một câu: [Gặp phải kẻ như vậy, tốt nhất là tránh xa một chút. Bệnh điên có thể giết người, không đáng liều mạng.]
"Chà." Đại lão khó hiểu: "Ý cậu nói là, bông hoa nhỏ Tạ Trản có bệnh sao?"
Lúc đó Sưu Thần Hào mặt đầy dấu chấm hỏi.
???
Sao nó lại có cảm giác sổ khổ thế này?
[Đương nhiên không phải!] Sưu Thần Hào cố gắng phản bác, không hề có tự trọng: [Ngài ấy không bị bệnh, chỉ là tính cách có đôi chỗ thất thường mà thôi.] Nó có thể nói ba ba của nó có bệnh sao? Làm sao được chứ?
"À..." Phồn Tinh chậm rãi đánh cho Sưu Thần Hào một cái: "Ý của cậu là hắn bị khùng chứ không bị điên chứ gì."
[...] Nó không hề, nó không có, cô đừng có nói bậy!
Sau khi Phồn Tinh nắm được điểm quan trọng, quả thực rất thỏa mãn.
Dù sau đó bất luận Sưu Thần Hào có nói gì với cô, đều không thể thay đổi phản ứng của đầu tiên của Phồn Tinh.
Ngay lúc Đại lão ngồi trên bồn cầu, có người từ bên ngoài tiến vào.
Hơn nữa còn sốt ruột khó chịu liền chui vào toilet bên cạnh.
Nghe tiếng, sao lại giống nam thế?
Đây là nhà vệ sinh nữ, con trai vào nhà vệ sinh
nữ là loại biến thái nào đây?
Kẻ này đã làm gián đoạn hành động của Phồn Tinh, vì thế Phồn Tinh vốn chuẩn bị đứng dậy, lại quyết định yên lặng tiếp tục ngồi thêm một lát...
Cô muốn biết là vì sao?
Lòng tò mò đã khiến Đại lão ngày càng thông minh!
Trong toilet bên cạnh truyền ra tiếng rên rỉ, hơn nữa còn là hai giọng nói hòa vào nhau, một nam một nữa, dường như đều đang làm chuyện không thể cho con nít xem.
"Chị Từ, chị Từ... Tôi thích chị nhất, người ta chưa từng thích ai như vậy."
"Chẳng phải rất muốn ở cùng cô Ngọc sao?" Giọng nói của người phụ nữ nghe có chút buồn, còn có phần bất lực cùng với giọng nói của chàng trai trẻ hoàn toàn không cùng độ tuổi: "Còn bắn tim về phía cô Ngọc, tôi đã thấy rồi...
Chàng trai trẻ nhanh chóng hôn cô ta, hồi lâu mới tách ra được: "Chị Từ, đều là hiệu ứng trên sân khấu cả, tấm lòng của tôi đối với chị còn chưa đủ sao?"
"Được rồi, yên tâm đi, chị sẽ bảo biên tập dành thêm đất diễn cho cậu, như vậy còn gì phải sợ chứ?"
Tất nhiên chị Từ nói câu này đã tỏ vẻ không để trong lòng. Gặp dịp thì chơi, cô đã làm nhiều rồi, còn lời nịnh nọt nào chưa nghe qua?
"Nếu cậu có thể thực sự ở bên cô Ngọc, chị cũng không phải loại cản tương lai của người khác. Đó là may mắn của cậu, đến lúc đó đừng quên cất nhắc chị nhé."
Ăn dưa xong lại biến bản thân thành miếng dưa.
Phồn Tinh trừng mắt nhìn, trời đất, chẳng lẽ sắp có bông hoa lạ đáng yêu, tình cờ gặp được cô, thân thiết với cô, muốn dành được sự chú ý của cô, sau đó làm hại đến bông hoa nhỏ cô nuôi là Tạ Trản sao?
Đừng hỏi làm sao cô biết được.
Là tiểu thuyết của Nhị Cẩu dạy.