Hôm Nay Vai Phản Diện Rất Ngoan

Ngôi sao không sáng của tôi, thật lợi hại (16)


trước sau

Editor: Mai Tuyết Vân

[Bao nuôi, là một học thuật khá khó để lý giải, chính là một thứ có vẻ là nguyên tắc chính thống. Nhưng lại không được đa số mọi người công khai thừa nhận, vì thế nó mới có tên gọi như thế. Nói cách khác, cũng không có nghĩa là nó xấu.]

Cũng không phải cái gì cũng xấu hết mà!

Vì thế đừng nghĩ lung tung, biết đến đó được rồi!!

Sưu Thần Hào cẩn thận sắp xếp câu từ cho đàng hoàng, nhưng nó đã quá coi thường lời nói lúc trước của mình, hiện tại não bộ của Đại lão chưa hiểu được đâu.

Hơn nữa điều đáng giận hờn là, cô ngốc này còn tỏ vẻ hợp lý đúng đắn nói với nó: "Nhị Cẩu, phải nói tiếng người, nếu không tôi chẳng hiểu đâu."

Sưu Thần Hào: [...]

Quá khó khăn rồi!

Nó thật sự quá khổ sở rồi!

[Thôi, câu lúc trước nghe không hiểu thì thôi vậy.] Sưu Thần Hào bất đắc dĩ, dùng tốc độ chậm rãi mà nói. Trong giọng điệu còn loáng thoáng nghe được sự bất lực và đáng thương, [Cô chỉ cần biết rằng, nuôi hắn, là có thể làm chuyện vừa rồi, nhưng cũng có thể làm chuyện khác.]

"Hả... Chuyện khác là chuyện gì?" Phồn Tinh chăm chỉ học tập, nhân tiện lấy một cuốn sổ đỏ từ trong lòng ra, chuẩn bị ghi chép.

Sưu Thần Hào toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ trinh tiết của Chiến thần đại nhân cho nên... Không biết từ khi nào, đã đào hố chôn Tạ Trản.

[Thật ra, nuôi, tựa như một giao dịch. Nói ví dụ như vừa rồi, người phụ nữ kia muốn làm chuyện xấu hổ với chàng trai nọ, mà chàng trai nọ muốn cô ta dùng các mối quan hệ giúp hắn, hai người họ đều có qua có lại, đó là giao dịch.]

[Còn cô, nếu muốn Tạ Trản trở thành một bông hoa nhỏ ngoan ngoãn, nỗ lực phấn đấu không hư hỏng. Thì cô có thể lợi dùng điều này, tiến hành giao dịch với Tạ Trản, không nhất định phải làm chuyện xấu hổ với hắn. Cô cũng có thể thúc đẩy hắn trở nên thành người tốt, khiến hắn ngày càng đáng yêu, ngoan ngoãn, có thể khiến người khác yêu mến.]

"À." Phồn Tinh có cái hiểu có cái không.

Sưu Thần Hào cho rằng cô đã hiểu, bất ngờ thay cô lại hỏi ngược một câu: "Nhị Cẩu, tôi muốn biết, chuyện xấu hổ kia, cụ thể là chuyện gì?"

Sưu Thần Hào: [...] Bất thình linh vung đao, chặt ngay eo nó một cái.

Lúc đó vẻ mặt vô cùng hoang mang.

Tại sao lại hỏi nó? Nó là ai? Nó đang ở đâu? Nó phải trả lời câu hỏi này thế nào đây?

Nhưng dầu gì Sưu Thần Hào cũng đã trải qua sóng to gió lớn, sau khi bị nghẹn một hồi, liền nắm bắt trọng tâm, dùng một giọng điệu ẻo lả mà nói: [Haizz, thiệt tình ghê đó, người ta cũng không biết đâu! Không biết nên không nói, thế nhá!]

Sau đó thành công khiến bầu không khí trầm mặc hẳn.

Phồn Tinh đăm chiêu, sau khi đốc thúc hắn, hắn sẽ trở nên ngoan ngoãn, khiến người khác yêu thương.

OK.

Cô thích bông hoa nhỏ khác nhảy múa
điêu luyện, ca hát dễ nghe, đọc rap tốt, nhưng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa. So từ bên trái sang bên phải, bông hoa sau lại rực rỡ hơn bông hoa trước.

Đều khiến cô rất vui vẻ.

Phải nuôi dưỡng bông hoa nhỏ, những bông hoa nhỏ khác cũng đáng yêu lắm, hơn nữa mỗi bông còn đáng yêu theo kiểu khác nhau.

Chỉ có ngốc mới lấy một trong hai.

Tiểu Tinh Tinh thông minh, nên phải chọn tất!

Phồn Tinh tự gật gù cho là phải.

Bây giờ, Sưu Thần Hào không biết hành động tiếp theo của cô, nếu nó biết được sợ là không kiềm được mà chửi thề: Con bà nó! Ý nó nói không phải như thế! Sự vui vẻ của cô, không nên được xây dựng từ sự đau khổ của ba nó!

*[Đọc truyện tại Diễn Đàn Lê Qúy Đôn để ủng hộ mình nhé!]

"Bây giờ, phải làm sao, chắc nên phủi sạch quan hệ với Thẩm Anh Bác nhỏ?" Phồn Tinh vừa ăn bữa sáng, vừa hỏi Sưu Thần Hào.

Hứ, bắt cá hai tay, đúng là kẻ khốn nạn.

Đừng hỏi làm sao cô biết, là do Nhị Cẩu dạy.

Lúc trước Sưu Thần Hào khiến không khí im lặng, liền yên tĩnh luôn.

Trái tim muốn nói, đã qua một hai ngày rồi, chắc đã an toàn rồi nhỏ?

Lại nói, vấn đề này có liên quan đến Chiến thần ba ba, vẫn nên lên tiếng thôi.

[Đúng thế, tốt nhất là xóa bỏ quan hệ. Làng giải trí rất phức tạp, cô không cắt đứt với Thẩm Anh Bác, Tạ Trản sẽ rất tủi thân.]

"Nhị Cẩu, cậu đứng đó.] Phồn Tinh bất ngờ đánh Sưu Thần Hào một cái: "Vấn đề xấu hổ đó, cậu còn chưa trả lời tôi.''

Sưu Thần Hào: ???

Nó, cmn bị hố rồi....

Điều nên nhớ cô không nhớ, điều cô không nên nhớ cô lại nhớ rất kỹ! IQ của cô cũng như thế, có thể đi đường chính tông hay không?

"Làm nũng, không trốn được đâu." Phồn Tinh nghiêm túc dạy.

Sưu Thần Hào: [...] Ông đây không có! Đó mà là làm nũng sao? Rõ ràng là tùy cơ ứng biến!

"Hơn nữa, nếu hành xử ghê tởm, tôi sẽ đánh cậu.''

Lúc đó Sưu Thần Hào suýt chút nữa vì đau lòng quá độ mà qua đời.

Đây là lời người nên nói sao?

Rất đáng giận, dáng vẻ này, không phải là bá đạo tổng giám đốc đều thích thỏ ngốc sao? Vậy mà nó lại không có đãi ngộ như trong tưởng tượng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện