Từ lúc gặp mặt ông Vĩnh đến giờ, có lẽ ngay tại thời điểm này, Trúc mới cảm thấy ông Vĩnh thuận mắt nhất.
Vì sao cô lại nói như vậy ư? Bởi vì ông Vĩnh đã đồng ý cho Thanh Trà và Gia Minh tìm một chỗ để nói chuyện riêng với nhau, mặc dù vẻ mặt cứ huênh hoang cắn chặt hai từ "bắt rể" không tha.
Cái vấn đề "bắt rể" này thật ra cũng không khó giải quyết cho lắm.
Quan trọng nằm ở quyết định của Gia Minh, và phải xem thử ông anh trai Thanh Trà của cô có đủ "linh hoạt" hay không mà thôi.
Mỗi người đều có quyết định của riêng mình, không phải chuyện gì cô cũng có thể xen vào được.
Chuyện duyên nợ ấy mà, đâu ai nói trước được điều gì đâu.
Trúc bên này than ngắn thở dài, ông Vĩnh đứng đối diện lại chăm chú quan sát cô.
Một lúc sau, ông ta bất ngờ bắt chuyện: “Cô Trúc quả nhiên rất giống mẹ mình.”
Nghe vậy, Trúc mỉm cười, tinh nghịch đáp lời: “Ai cũng nói rằng tôi giống ba mình hơn đa.”
Cho ông tức chết!
Quả nhiên vừa nhắc đến Tỉnh trưởng, ông Vĩnh chẳng chút che giấu mà hừ mạnh một tiếng tỏ rõ thái độ.
Rồi như giận cá chém thớt mà hét to về phía hai cô cậu đang nhỏ giọng ôn chuyện đằng xa: “Con Minh, vào trong ngay.
Nói cái chi mà lắm thế! Chờ vài hôm nữa ba mở hội kén rể cho bây, lúc đó bây tha hồ mà nói!”
Đôi trai gái đang bịn rịn, lưu luyến nhau giật mình buông tay.
Gia Minh đỏ mặt nói gì đó với Thanh Trà, sau đó gật đầu chào vợ chồng Trúc rồi rời khỏi.
Thấy vậy, ông Vĩnh mới nguôi ngoai, hài lòng nói với Trúc: “Tôi còn phải vào trong bàn chuyện nhà với họ hàng, không thể tiễn vợ chồng cô Trúc được, mong cô thông cảm.”
Xong việc liền vô tình đuổi khách? Thói đời lắm chuyện buồn cười mà.
Cậu ba Hưởng nhìn vợ bĩu môi, chợt bật cười, nhanh nhẹn trả lời: “Ông đây không cần bận tâm về chúng tôi.
Hôm nay chúng tôi vinh hạnh được mời tới đây, được ăn được uống, còn được xem một tuồng đấu đá đặc sắc như thế là đã mĩ mãn lắm rồi.
À...!chờ lát trở về tôi cũng có chuyện kể lại cho ba vợ, ông ấy nhất định cũng sẽ hứng thú cho mà xem.”
Nghĩ đến con cái tình địch một thời của mình đề huề, hạnh phúc, ông Vĩnh lại cảm thấy bực bội trong người.
Vì vậy ông liếc sang Phạm Đức đứng gần đó, to tiếng dặn dò: “Cậu thay tôi tiễn khách, đừng có gây sự nữa.”
Phạm Đức mỉm cười đáp lời, ông Vĩnh cũng vội vã rời đi cùng đám họ hàng.
Trúc nhìn cách hai người họ giao tiếp với nhau, nhìn kiểu gì cũng không giống ba con đang nói chuyện.
Huống hồ nếu chiếc điện thoại kia đúng thật là của Phạm Đức, vậy thì cậu ta là người từ hiện tại xuyên không về thế giới này! Không phải dạng linh hồn mượn xác như cô, mà là cả cơ thể cậu ta cùng xuyên đến đây!
Nếu vậy thì cậu ta không thể nào là con trai của ông Vĩnh được!
Cậu ta mạo danh Phạm Đức? Hoặc vốn dĩ thế giới này không hề tồn tại người nào tên Phạm Đức, đứa con riêng của đại gia Vĩnh chỉ là một con cờ do ông Đạt sắp đặt phá rối anh trai mà thôi?
Đương lúc Trúc đang mãi mê suy nghĩ, thì Phạm Đức cũng đi đến trước mặt họ, tươi cười lên tiếng: “Tôi xin phép đưa các vị ra ngoài.”
Vợ chồng Trúc gật đầu, sau đó cùng với Thanh Trà vẻ mặt ỉu xìu vừa trở lại chuẩn bị ra về.
Đi được một đoạn, Trúc mới vu vơ hỏi Phạm Đức đang dẫn đường cho mình: “Sao trong buổi tiệc không thấy ông Vĩnh giới thiệu cậu với mọi người nhỉ? Tôi còn tưởng cậu mới là nhân vật chính ngày hôm nay đó đa.”
Phạm Đức lườm cô, tươi cười không đổi, đáp: “Tôi chỉ là một đứa con riêng, sao xứng với tiệc tùng rền rang thế này.”
Trúc trong lòng thầm nghĩ tên này cười mãi không thấy mỏi cơ mặt hay sao, nhưng ngoài mặt vẫn ân cần hỏi han: “Cậu làm nhiều việc như vậy, cam lòng chấp nhận hiện tại hay sao?”
Phạm Đức nhún vai, vẻ mặt ngây ngô mờ mịt hỏi ngược lại: “Tôi đã làm cái gì đâu nào?”
Trúc hừ nhẹ một tiếng, cười mỉa vạch trần lời nói dối giả trân của cậu ta: “Cậu đừng tưởng tôi