Con Đẹt còn lạ gì ân oán giữa cô Liễu và mợ nhà mình.
Khi nhìn thấy coi Liễu cũng có mặt ở đây, nó không khỏi sừng sộ, bắt đầu mách lẻo: “Từ ngày biết được cậu Bách là con trai Tỉnh trưởng, cô Liễu ngày nào cũng đến đây thăm nom đều đều đó mợ.
Khi không có ai thì viện cớ nấu cháo đem tới, mỗi lần thầy Phước đến xem bệnh là lại kè kè theo sát phía sau!”
Trúc cười cười, không đáp.
Kể ra cô Liễu làm vậy cũng đúng thôi, một người thích trèo cao như cô ta sao có thể bỏ qua miếng mồi ngon như Thanh Bách được.
Thanh Bách không chỉ là con trai Tỉnh trưởng, mà quan trọng nhất chính là vẫn còn một thân một mình!
Ai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc, nhưng trường hợp này...!cô xin phép được đóng vai người xấu để chặt đứt suy nghĩ viễn vong này của cô ta.
Người Thanh Bách cưới, nếu không phải cô Hai Hoa, thì cũng có thể là người khác.
Nhưng tuyệt đối không được phép là cô Liễu! Cô không chấp nhận một người từng có ý nghĩ chung chồng với mình làm chị dâu đâu!
Chủ tớ hai người đứng trước cửa to nhỏ hồi lâu, rốt cuộc cũng thu hút được sự chú ý của những người trong phòng.
Thanh Bách nghiêng đầu nhìn ra, chân mày vốn đang cau chặt bất giác thả lỏng, cười nói: “Em gái ngoan của anh về rồi đấy à?”
Trúc nhướng này, để con Đẹt đỡ mình bước qua ngạch cửa, đi thẳng đến bên giường, nhìn anh trai mặt mày thiếu sức sống đang nằm đó, thẳng thừng đáp: “Nói thôi đừng cười! Anh cười cứ như mếu ý, khó coi muốn chết!”
Thanh Bách bất đắc dĩ thở dài, định nói gì đó thì lại bị em gái nhanh mồm nói trước: “Anh nằm im đó, chúng ta sẽ nói chuyện chính sau.”
Nói xong, cô mỉm cười nhìn người đàn ông được gọi là “thầy Phước” trong lời con Đẹt, lễ phép nói: “Chào thầy Phước, không biết thương tích trên người anh tôi thế nào rồi ạ?”
Thầy Phước ngoài năm mươi, là thầy thuốc có tiếng nhất làng, gương mặt hiền từ theo dòng thời gian vô tình để lại không ít nếp nhăn ngay khoé mắt.
Ông loay hoay thu dọn đống dụng cụ hành nghề của mình, nghe Trúc gọi tên mới nở nụ cười hiền lành trả lời: “Cậu nhà chỉ bị thương tổn ngoài da, vết thương nhìn hơi dữ nhưng thật chất chỉ khiến cơ thể đau đớn mấy hôm, không tổn hại đến gân cốt.” Nói đến đây, ông không khỏi bật cười đưa ra đánh giá: “Phú ông quả nhiên đánh rất có nghề.”
Trúc thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may ba chồng cô chỉ muốn răn đe, chứ không thật sự muốn phế Thanh Bách.
Cô Liễu đứng bên cạnh nghe thế, vẻ mặt buồn buồn nhìn Thanh Bách, oán giận: “Dầu gì cậu Bách cũng là con trai Tỉnh trưởng, phú ông thật sự coi trời bằng vung, không nể nang cái chi hết mà.”
Đối với lời này, thầy Phước chỉ cười chứ không lên tiếng hùa theo.
Người ngoài không nói, nhưng Trúc làm sao có thể bỏ ngoài tai làm như không nghe không thấy.
Cô cười mỉm nhìn vẻ mặt ân cần của cô Liễu, đáp: “Xét đến cùng, phú ông cũng là ba chồng con gái Tỉnh trưởng, là xui gia ngồi chung một mâm với Tỉnh trưởng, quan hệ giữa hai người họ, bao giờ đến lượt một người ngoài như cô Liễu có thể tuỳ tiện phán xét?”
Cô Liễu tái mặt, cúi đầu tỏ vẻ ấm ức: “Tôi...!tôi chỉ thấy bất bình thay cho cậu Bách mà