Bên này lo lắng không yên, bên phía nhà thầy Phước cũng chẳng an ổn gì.
Vừa vào trong nhà, sau khi xác định đám đông bên ngoài đã rời đi hết, thầy Phước chẳng chút thương tình mà thẳng tay tát mạnh cô Duyên.
Cô Duyên ngã trên đất, đưa tay ôm phần mặt nóng rát vì bị đánh của mình.
Cô ngồi đó lẳng lặng rơi nước mắt, vẻ mặt bình thản đến đáng sợ, chứ nào còn dáng vẻ điên loạn la lói om sòm như vừa rồi nữa.
Một cái tát tay dường như chưa thể xua đi cơn tức giận trong lòng, thầy Phước lại dùng sức kéo cô Duyên đứng dậy.
Trên gương mặt khắc sâu dấu vết tàn phá của năm tháng bấy giờ hiện rõ đau thương, ông siết lấy bờ vai gầy gò của cô Duyên, giọng nói khàn khàn nghẹn uất vang lên: "Tại sao con lại ra nông nỗi này hả Duyên? Vì một thằng không ra gì, có đáng hay không?"
Cô Duyên hai mắt ướt nhoà, bình tĩnh đáp: "Thầy ơi, gã giấu con của con đi rồi.
Con tìm hoài mà không thấy.
Gã bất nhân thì chớ trách con bất nghĩa! Đứa nhỏ là mạng của con, mất đứa nhỏ thì con làm sao sống tiếp được đây?"
Thầy Phước lay người cô, gắt giọng nói: "Con giết thằng rác rưởi đó rồi thì phải đền mạng.
Con có mệnh hệ gì, thì đứa nhỏ phải làm sao?"
Trong chuyến đi xa trở về lần này, ông tình cờ bắt được một con rắn độc khác.
Vốn định sau khi mua ít rượu trắng rồi ghé qua nhà Cụ Hai Chăm thưa chuyện, nào ngờ lúc ở quán rượu lại trông thấy cậu Tư Rìa cho người bắt trói gã Tài đem đi.
Hôm đó Tư Rìa tuy không nói sai điều gì, nhưng lời thật thì mất lòng, nghe cậu kể rõ từng tội danh của gã Tài và cô Duyên khiến ông mặt nóng như lửa đốt, chẳng còn tâm trạng đến nhà Cụ Hai nữa mà đi thẳng về nhà mình.
Kế đó ông mới phát hiện ra con rắn độc mình nhốt trong túi lưới đã không thấy đâu nữa.
Vừa khéo không lâu sau cô Duyên hớt hãi từ ngoài trở về.
Gương mặt trắng bệch không còn chút máu, bàn tay siết chặt túi lưới bên người hằn rõ gân xanh.
Khi đối mặt với thầy Phước, cô Duyên chỉ bối rối trong chốc lát, sau đó làm như không có chuyện gì mà treo túi lưới vào vị trí cũ, bản thân trở về phòng nghỉ ngơi.
Mãi đến hôm nay khi đám người cậu Ba Hưởng kéo đến, ông mới biết cô đã gây ra chuyện tày trời gì.
"Đời này của con coi như nát rồi thầy.
Bảo con trơ mắt nhìn thằng khốn đó nhởn nhơ vui vẻ trước mặt mình, con không chịu được."
Thầy Phước buông tay, cả người hơi lảo đảo ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn.
Ông thẳng lưng, hai tay chống trên gối chống đỡ thân thể vì tức giận mà căng cứng của mình, tiếng thở nặng nề trầm bỗng giữa căn nhà tĩnh mịch.
Cuối cùng như đã hạ quyết tâm làm điều gì đó, ông khép hờ đôi mắt, giọng khản đặc vang lên: "Vậy con rắn đâu rồi? Nếu xử lí không khéo, để cậu Ba Hưởng tìm được thì con biết hậu quả thế nào rồi đấy."
Cô Duyên phủi phủi bụi bẩn trên quần áo mình, rửa tay sạch sẽ rồi vuốt lại mái tóc rối bời.
Nghe thầy Phước hỏi như vậy, cô biết ông đã ngầm đồng ý che giấu giúp mình, bèn đáp: "Tìm? Bọn họ vĩnh viễn cũng tìm không thấy!"
Thầy Phước nhìn cô, chờ đợi cô nói tiếp.
Như nghĩ đến chuyện vui gì đó, cô Duyên cười khẽ, ánh mắt hiện rõ sự đắc ý, nói: "Con rắn đó...!con đem nấu ăn rồi đa!"
Thầy Phước giật mình, vỗ mạnh bàn đứng dậy, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô thật lâu, mới hỏi lại: "Ăn rồi? Con điên rồi hả Duyên, đó là rắn độc!"
Cô Duyên hờ hững nhún vai, cười đáp: "Cũng đâu phải là ăn không được.
Thầy quên con cũng là thầy lang sao? Con biết nên xử lí nó như thế nào mà." Nói đến đây, nét mặt cô ta chất chứa sự điên cuồng, tiếp lời: "Thằng khốn đó chết rồi, con rắn cắn chết nó cũng bị con ăn vào