Chương 15: Tết Thanh Minh
Edit: Min
"Mẹ, con còn ở đây đấy, có thể chừa cho con chút mặt mũi được không?" Kiều Dư An đều nghe không nổi nữa, làm gì có ai nói con gái mình như vậy, thế mà kể cho Giang Mộ Trì những "chuyện tốt" của cô trước đây, chuyện này rất mất mặt mà.
"Trời đất, con còn muốn giữ thể diện, không biết là ai nói thể diện không thể ăn, mình vui là tốt, bây giờ mẹ cũng muốn mẹ vui, dù sao thể diện của con cũng không thể ăn." Miệng lưỡi mẹ Kiều cũng lợi hại, nhờ vào mỗi ngày đấu võ mồm với Kiều Dư An luyện ra được, mà Kiều Dư An thì cảm thấy mình có hôm nay hoàn toàn là bởi vì vấn đề gien di truyền từ mẹ Kiều.
"Thể diện của con bây giờ có thể ăn, được chưa mẹ thân yêu?" Kiều Dư An cảm giác sau khi kết hôn, đối đáp cũng không còn lưu loát như trước kia nữa.
"Vậy thì thật là tốt, cho mẹ ăn, mẹ cô nuôi dưỡng cô lớn như thế cũng không dễ dàng, vậy cứ để mẹ ăn đi." Mẹ Kiều nói tiếp.
"Ai nha, mẹ, con đói, buổi trưa hôm nay ăn gì vậy mẹ, chúng ta đến phòng bếp xem một chút đi, để cha già nói chuyện với Giang Mộ Trì đi." Kiều Dư An kéo mẹ Kiều đi, trò chuyện nữa, đến cả miếng vải che thân cũng không còn.
"Con nhỏ này, có phải không ăn sáng nữa rồi không?." Lẩm bẩm đi ra.
Giang Mộ Trì mỉm cười, không khí gia đình Kiều gia cũng không tệ lắm, mặc dù ngoài miệng mẹ Kiều nói liên miên lải nhải Kiều Dư An, thế nhưng trong mắt đều là yêu thương, nếu không sủng không yêu, cũng không thể nuôi được một cô con gái có tính tình như vậy.
"A Trì, vậy hai người chúng ta tâm sự?" Kiều cha cười ha hả nhìn hai mẹ con đi xa.
“Dạ."
Về phần kiều cha cùng Giang Mộ Trì hàn huyên cái gì, chúng ta liền không được biết rồi. (Hí hí)
Giữa trưa ăn cơm, mẹ Kiều mang Kiều Dư An đi lên lầu thì thầm to nhỏ, mẹ Kiều ngoài miệng ghét bỏ Kiều Dư An, nhưng trên thực tế vô cùng thương yêu con gái này, sợ cô xảy ra lỗi lầm.
Chỉ là kết hôn rồi, phần lớn thời gian không ở bên cạnh bà, bà căn dặn nhiều đi chăng nữa cũng sợ nghe không vào, theo bản năng liền đối tốt với Giang Mộ Trì một chút, đồng thời cũng hy vọng Giang Mộ Trì đối tốt với Kiều Dư An một chút, đây là mong muốn của bao người làm mẹ.
Ba giờ chiều, mẹ Kiều đưa người ta, biểu cảm trái ngược với lúc hai người đến, lúc này biểu cảm cùng ánh mắt cũng không quá tốt, cũng không phải là ngoài miệng nói không thấy Kiều Dư An thì vui hơn, à là luôn miệng dặn dò Kiều Dư An.
Kiều Dư An ôm lấy mẹ già; "Mẹ già, mẹ đừng như vậy, khoảng cách gần như vậy, con cũng không phải gả ra nước ngoài, mẹ buồn chán thì đến tìm con, con buồn chán thì đến tìm mẹ, mẹ đừng đuổi con đi là được."
"Con đó, nghe lời một chút, A Trì phải bận rộn chuyện công ty, con đừng gây thêm phiền phức cho nó." Công ty Giang gia lớn như thế, đều giao cho Giang Mộ Trì, khẳng định là rất bận rộn.
"Mẹ, mẹ đừng lo lắng, cô ấy rất ngoan." Ngẫu nhiên nghịch ngợm cũng được xem là thêm màu sắc cho cuộc sống nhỉ.
"Được rồi, đi đi, chú ý an toàn, cẩn thận một chút."
Từ trong nhà ra, đi xa rồi, Kiều Dư An còn quay đầu nhìn thoáng lại, trong lòng ê ẩm, đột nhiên có chút muốn khóc, chóp mũi chua chua, trong mắt liền dâng lên một tầng hơi nước, quay đầu sang chỗ khác, nhìn ngoài cửa sổ, ngại đối mặt với Giang Mộ Trì.
Lúc dọn nhà đều không có cảm giác như vậy, nhưng ở nhà mới hai ngày lại trở về, liền có một loại cảm giác dường như đã trải qua mấy đời, nhìn dáng vẻ không nỡ mình đi của cha mẹ, trong lòng cũng vô cùng chua xót, nhịn không được liền muốn rơi nước mắt.
Giang Mộ Trì phát hiện, không nói gì thêm, chỉ là đưa khăn tay, vuốt vuốt đầu của cô.
Cảm xúc Kiều Dư An tới không báo trước, đi cũng chẳng nói lời tạm biệt, lúc xuống xe đã tốt trở lại, khôi phục bộ dáng cười hì hì như thường.
"Hồng phấn của em đã trở về!" Kiều Dư An trông thấy con lừa nhỏ dựng ở một bên.
"Ừm, cải tiến một chút, sau này bình điện của em cũng sẽ không bị trộm."
Kiều Dư An vội vàng mở ra nhìn một chút, gia cố mấy cây cốt thép, không lấy ra được, tốn công cạy mở, còn không bằng đi trộm của người khác.
"Cảm ơn."
"Không có việc gì, sắp tới tết thanh minh, đến lúc đó đến về nhà một chuyến."
"Quê của anh ở đâu?" Hiện tại nói thật là Kiều Dư An không hề biết gì về Giang Mộ Trì.
"Tại đập Vân Lĩnh, ông nội bà nội ở đập Vân Lĩnh, sau khi hai người về hưu liền trở về quê nhà, nói muốn lá rụng về cội, trồng không ít ruộng ở nông thôn." Giang Mộ Trì khóa cửa nhà để xe.
"Đập Vân Lĩnh, em chưa từng nghe qua, cách nơi đây rất xa sao?" Kiều Dư An đuổi theo anh.
"Lái xe hai giờ, có chút xa."
"Xa như vậy ông bà nội có phải có chút bất tiện không? Ngộ nhỡ ngã bệnh làm sao bây giờ?" Ông bà nội của Kiều Dư An ở cùng chú nhỏ, không thân với nhà cô cho lắm.
"Cha tôi mướn người làm chăm sóc, các cụ không chịu ngồi yên, nhà anh cũng không có cách nào."
"Vậy thì tốt, em mang theo chiếc máy ảnh DSL của em, đến lúc đó đi chụp ảnh." Kiều Dư An thích nhất gần gũi với tự nhiên, nông thôn vào tháng tư thì màu xanh biếc dạt dào, sức sống bừng bừng, khẳng định chơi vui.
"Được."
Kiều Dư An theo bên người, nghĩ đến lần trước Đinh Thành Hoành nói muốn đi chụp hoa đỗ quyên dại, cũng không biết lúc nào đi, đợi chút nữa hỏi một chút xem sao.
Tết thanh minh rất nhanh đã đến, hôm nay cô ngược lại không nằm ỳ ra, sáu giờ liền tỉnh, còn sớm hơn Giang Mộ Trì, nói đến thì cô cũng có lúc không có nằm ỳ ra giường, bởi vì tối hôm trước đi ngủ sớm rồi, ngủ đủ tự nhiên tỉnh, tỉnh liền ngủ không được, ngoại trừ rời giường không còn cách nào khác.
Giang Mộ Trì đi chạy bộ sáng sớm, Kiều Dư An thay quần áo, mặc áo dài tay quần dài, muỗi ở nông thôn nhiều, mặc quần đùi đến lúc đó trở về cả chân đều sưng u lên.
Ăn xong điểm tâm liền đi nhà cũ Giang gia đón cha mẹ Giang, xách theo đồ cúng bái, lái xe đi đập Vân Lĩnh.
Tính tình của Kiều Dư An khá hợp với mẹ Giang, trên đường đi hai người cười cười nói nói, Giang