Edit:Min
“Không có, đã trễ như vậy, em nghỉ ngơi trước đi, anh đi ra ngoài một chuyến." Giọng nói của Giang Mộ Trì vẫn lạnh băng như cũ, ngay cả biểu cảm đều là một bộ dáng lạnh lùng, đứng lên để Kiều Dư An nằm xuống giường bệnh liền đi ra ngoài.
"Ai, anh đừng đi." Kiều Dư An trơ mắt nhìn Giang Mộ Trì đi ra, nắm chặt tay nhỏ thở phì phò nện trên chăn, nói một mình: "Ngươi kiểu gì vậy, mình là bệnh nhân, còn đối với mình lạnh lùng như vậy."
Nói môt hồi, Kiều Dư An đều muốn khóc lên, trong lòng ê ẩm, khó chịu chết rồi, giống như là có đồ vật gì đánh vào trên ngực, cô chưa từng có cảm giác như vậy.
Cô biết lần này là cô đã làm sai trước, cô cũng xin lỗi rồi, Giang Mộ Trì vì sao còn lạnh lùng với cô như vậy, không biết người bị bệnh cần quan tâm sao, vừa rồi cô đã lùi bước, nhưng Giang Mộ Trì vẫn không để ý tới cô.
Kiều Dư An vốn cũng không phải là người thuận theo ý người khác, Giang Mộ Trì lạnh lùng như vậy, cô cũng nên phản bác lại, nằm xuống giường bệnh che chăn mền, nói nhỏ: "Hừ, không để ý thì không để ý, vậy mình cũng không để ý tới anh ấy là được."
Lời này vừa nói xong, khóe mắt có giọt nước rơi đến tóc mai bên tay, cô vung tay, nhắm mắt lại tùy ý nước mắt từ khóe mắt rơi vào sợi tóc, ủy khuất, có lẽ là quá mệt mỏi, bị chọc tức liền ngủ mất.
Qua mười mấy phút, trong phòng không còn âm thanh nào, Giang Mộ Trì rón rén đi vào, nhìn thoáng qua cái bình một chút, còn thừa lại nửa bình, lại ngồi xuống chờ đợi.
Dịch chăn mền cho cô, phát giác góc chăn có chút ẩm ướt, lúc này mới đi xem, thấy mặt mũi cô tràn đầy nước mắt, một khoảnh khắc đó, tim của Giang Mộ Trì bị hung hăng nhói một cái, không khỏi nghi ngờ bản thân, đối với cô ấy có phải quá đáng không?
Nhưng một lát sau, lại cảm thấy chuyện như hôm nay quá mức nguy hiểm, nếu như không cho Kiều Dư An thêm chút giáo huấn, chỉ sợ đời này cô cũng không nhớ.
Giang Mộ Trì tiến vào phòng vệ sinh vắt khăn mặt lau mặt cho cô, đầu ngón tay vuốt ve bờ môi cô, bởi vì bị bệnh, hơi có vẻ tái nhợt, cô như vậy khiến Giang Mộ Trì rất khó chịu, vẫn là cô nhảy nhót tưng bừng làm cho Giang Mộ Trì an tâm.
Thì ra, trong bất tri bất giác, đã có thay đổi lớn như vậy.
Ngày thứ hai Kiều Dư An tỉnh lại thì đã triệt để hạ sốt, bệnh tới thì như núi đổ bệnh đi thì như kéo tơ, hiện tại lại nhảy nhót tưng bừng.
Chỉ bất quá Kiều Dư An thật sự là nhảy nhót tưng bừng không nổi, thái độ của Giang Mộ Trì với cô vẫn như hôm qua, lạnh lùng, buổi sáng tỉnh lại lại chuẩn bị bữa sáng cho cô, nóng hổi, anh nói chuyện lại luôn luôn tích chữ như vàng, có thể nói một chữ tuyệt đối không nói hai chữ.
Giang Mộ Trì đối với cô như vậy, cô cũng không muốn cúi đầu đi dỗ dành anh, hơn nữa hôm qua cô đã cúi đầu, hôm nay tuyệt đối không cúi đầu nữa, Kiều Dư An cũng là một cô gái quật cường nha.
Cứ như vậy, giữa Kiều Dư An cùng Giang Mộ Trì liền tràn ngập một loại không khí khó hiểu, hai người đều không nói lời nào, cũng không nhìn nhau một chút, tuyệt không giống dáng vẻ trước đó, Thiệu Tiêu phát hiện trước nhất, về sau Kiều Thừa Tu cũng phát giác, nhưng mà Kiều Thừa Tu cũng không nói thêm gì, giữa vợ chồng làm gì có chuyện không cãi vã, anh cũng không thể quản hết, hôm qua cho Giang Mộ Trì một quyền đã nói với Triệu Di, về sau bị Triệu Di thì thầm một đêm.
Cứ nói anh không nên như vậy, sẽ phá hư tình cảm của hai vợ chồng An An, mặc dù anh là anh trai, nhưng An An đã kết hôn, liền phải nể Giang Mộ Trì một chút, lần này cũng là An An có lỗi trước, không nên trách lên đầu Giang Mộ Trì.
Vợ mình đều như vậy nói, Kiều Thừa Tu coi như muốn quản chuyện của hai người cũng phải ước lượng một chút, cho nên chỉ coi như không có trông thấy, dù sao vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, không bao lâu nữa liền sẽ tốt.
Sau khi trở về Vân Thành, Kiều Thừa Tu mới nói chuyện này cho cha mẹ, khiến Kiều Dư An mới trở về không bao lâu, cha mẹ liền giết tới.
"An An, khỏe chưa?" Lúc Kiều Dư An trông thấy mẹ mình, theo bản năng giả suy yếu, muốn nhảy nhót tưng bừng thì còn được chứ, nhưng phải dành lấy lòng thương cảm của mẹ mình trước.
"Mẹ, con còn có chút khó chịu." Kiều Dư An cúi đầu cau lông mày, một bộ dáng khó chịu, quả nhiên khiến mẹ Kiều đau lòng: "Còn có chỗ nào không thoải mái không? Muốn lại đi bệnh viện kiểm tra một chút nữa không, con thật là, không cẩn thận như vậy."
"Mẹ, bác sĩ nói không sao, không cần đi bệnh viện." Giang Mộ Trì vừa vặn đổi quần áo từ trên lầu đi xuống, chuẩn bị đến công ty, trước khi ra cửa, phơi bày ngụy trang của cô.
Mẹ Kiều là nhiều người tinh tế, vừa nhìn liền đoán được Kiều Dư An là cố ý giả vờ, lập tức một bàn tay vung tới trên vai của cô, giọng nói đề cao tám trăm lần: "Cái con nhóc này, còn dám giả bệnh đến dọa mẹ, con muốn tức chết mẹ sao? Ngày nào cũng vậy, liền chỉ biết chạy loạn khắp nơi, con xem một chút, gây ra tai họa lớn như vậy, kém một chút anh của con liền muốn báo cảnh sát, "
Kiều Dư An thoáng nhìn, trừng Giang Mộ Trì một chút, không phải lạnh lùng sao? Lúc này làm sao "nhiệt tình" như thế? Chính là cố ý, cố ý đối nghịch với cô, tức chết cô!
Giang Mộ Trì không nói gì nữa, đi ra ngoài đi làm, để mẹ Kiều kéo cổ áo của Kiều Dư An: "Con làm gì chứ? Mẹ nói con đấy, con nhìn A Trì đã làm cái gì?"
"Mẹ, con còn là một bệnh nhân đấy? Có thể thủ hạ lưu tình không?" Kiều Dư An ủ rũ ngồi ở trên ghế sa lon, trong lòng mắng Giang Mộ Trì một trăm lần, để cô đối phó với hai con lão hổ, quá khi dễ người, cô thề, nếu cô chịu thua trước thì cô chính là heo!
"Con cũng là một bệnh nhân, tại sao mẹ không suy nghĩ cho con một chút?" Mẹ Kiều ngồi đối diện Kiều Dư An, mặt đối mặt phát biểu.
Mẹ Kiều lời này để Kiều Dư An gấp gáp: "Mẹ, mẹ thế nào? Ngã bệnh lúc nào, con làm sao không biết?"
"Mẹ sao.. " Mẹ Kiều đấm đấm ngực: "Mẹ mắc bệnh tương tư, mẹ vô cùng nhớ nhung con gái khi còn bé của mẹ, ngoan ngoãn đáng yêu, làm cho người ta yêu thương, con gái tốt như vậy, làm sao khi trưởng thành lại biến thành con đây? Nghiệp chướng a!"
Kiều Dư An: ". . ."
"Mẹ, là người đều sẽ lớn lên, hơn nữa mẹ không cảm thấy trưởng thành con càng thêm đáng yêu sao?" Kiều Dư An nháy nháy mắt, cố gắng biểu hiện một mặt đáng yêu của mình.
Mẹ Kiều quan sát tỉ mỉ, dường như đang suy tư điều gì, ngay lúc Kiều Dư An tưởng rằng mẹ già nhà mình sẽ khích lệ mình một chút, mẹ Kiều lắc đầu, vô cùng lạnh lùng vô tình: "Không cảm thấy."
Kiều Dư An: "? ? ?"
Hừ!
Mẹ Kiều nói liên miên lải nhải, nói hồi lâu, kém một chút khiến Kiều Dư An che lỗ tai cầu xin tha thứ, cũng may mẹ Kiều rất nhanh liền nói mệt mỏi, ngồi xuống uống nước, lỗ tai của Kiều Dư An rốt cục cũng có thể nghỉ ngơi một hồi.
Nhưng mà ai biết cha Kiều luôn luôn không phàn nàn cô hôm nay cũng đi theo nói dông dài: "An An, lần này, con làm