Edit: Min
Giang Mộ Trì không nói gì, Kiều Dư An càng mè nheo, còn dùng một tay ôm eo của anh, ỷ lại dựa vào, kế thứ nhất dỗ dành chồng: Mặt dày mày dạn, ai có thể so sánh độ mặt dày với Kiều Dư An, ai cũng không thể!
Một lát sau, Giang Mộ Trì đẩy cô ra, trong lòng Kiều Dư An lạnh một chút, đây là sự thực không tha thứ cô sao?
Ai biết Giang Mộ Trì lấy nhiệt kế ra, nhìn thoáng qua: "Ba mươi bảy độ một, không có sốt."
Kiều Dư An lộ ra nụ cười, bổ nhào vào trong ngực Giang Mộ Trì, hai tay ôm lấy eo của anh: "Em liền biết anh không nỡ giận em."
Giang Mộ Trì buông nhiệt kế, sờ lên đầu của cô, biểu cảm trở nên ôn hòa: "Lần sau không thể ngoại lệ nữa."
Kỳ thật đã sớm tha thứ, lúc ăn đến món cô tự mình làm, chút tức giận trong lòng đã sớm biến mất không còn tung tích, đối diện với một người con gái biết nũng nịu như vậy, rất khó tức giận.
"Biết, em cam đoan không có lần sau, vậy em đi thoa thuốc cho anh." Kiều Dư An lấy thuốc từ trong ngăn tủ ra, dùng đầu ngón tay lấy một chút, bôi đến trên cằm Giang Mộ Trì.
Giang Mộ Trì vốn là muốn nói cái gì, trông thấy cô tỉ mỉ như thế, lại không có mở miệng, chờ cô xức xong, Giang Mộ Trì mới nói: "Xíu nữa cũng phải đi tắm, bây giờ bôi thuốc, đợi chút nữa còn phải bôi."
"Ôi đúng rồi, mà không sao, chút nữa em sẽ bôi giúp anh." Kiều Dư An gõ gõ đầu, đồ đần.
Giang Mộ Trì rốt cục lộ ra chút ý cười, sờ lên đầu của cô, nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua: "Tối hôm qua anh nghe anh trai gọi em là Quyển Quyển, là nhũ danh?"
"Ừm, là tên lúc còn nhỏ của em, sau này đi học, tất cả mọi người gọi em là An An, cho nên cha mẹ cũng gọi em là An An." Kiều Dư An gật gật đầu, thả thuốc lại trong ngăn tủ đi rửa tay.
“Quyển Quyển nào, chữ gì?" Giang Mộ Trì đọc một chút.
"Chính là Quyển trong lưu luyến, chữ này vô cùng nhiều nét, cũng không dễ viết như chữ An, cho nên về sau mọi người cũng liền quên đi, cũng lâu rồi anh hai cũng không gọi em như vậy." Hôm qua nghe được cái tên này còn có chút hoảng hốt.
"Quyển Quyển." Giang Mộ Trì nỉ non một lần, thì thầm nhẹ giọng, ít đi sự lạnh lẽo bình thường hay có, nhiều hơn mấy phần ôn nhu ấm áp, Kiều Dư An lần đầu tiên cảm thấy, thì ra cái tên này nghe hay như vậy, từ trong miệng Giang Mộ Trì nói ra hẳn là không giống.
"Rất êm tai." Giang Mộ Trì cười khẽ, chữ này dường như mang theo tình cảm ôn nhu, thích hợp làm nhũ danh.
"Vậy sau này anh có thể gọi em như vậy." Từ trong miệng Giang Mộ Trì đọc lên, cái tên này tựa như là không tệ.
"Ừm, anh đi tắm rửa, sớm nghỉ ngơi một chút."
"Sớm như vậy? Lúc này mới tám giờ." Giờ này không chỉ là sớm, là đến sớm cảnh giới nhất định luôn rồi.
"Tối hôm qua 2 giờ anh mới ngủ, tỉnh năm lần xem nhiệt độ của em, bây giờ có chút buồn ngủ." Tăng thêm công việc cường độ cao một ngày, là con trâu cũng mệt mỏi.
"Cũng đúng, vậy em cũng nghỉ ngơi sớm một chút." Kiều Dư An đứng lên: "Em đến khách phòng tắm rửa."
Tắm rửa trở về, lại dưỡng da, lúc lên giường cũng mới chín giờ rưỡi, Giang Mộ Trì đã nằm xuống, Kiều Dư An cũng tắt đèn lên giường.
Nhưng Kiều Dư An nằm xuống lại không có buồn ngủ, liền nghiêng người nhìn Giang Mộ Trì, giống như Giang Mộ Trì là bảo vật quý hiếm, sơ hở một chút liền bị người khác đánh cắp mất.
Tủ đầu giường lưu lại ngọn đèn nhỏ mờ tối, ánh mắt của Kiều Dư An, Giang Mộ Trì tự nhiên có thể cảm giác được, thoạt đầu Giang Mộ Trì cũng không có để ý, bị nhìn lâu, liền không chịu nổi, đưa tay đi che khuất mắt cô: "Đi ngủ."
"Thế nhưng em không buồn ngủ, em muốn thấy anh, làm gì không cho em nhìn?" Kiều Dư An lắc đầu, muốn né tránh tay của Giang Mộ Trì, tay của Giang Mộ Trì che khuất cả mặt cô, chớ nói chi là con mắt, một chút cũng nhìn không thấy.
Giang Mộ Trì vẫn che mắt của cô như cũ, tới gần lỗ tai cô, thấp giọng nỉ non: "Em mà còn nhìn anh, anh sẽ có tâm tư khác." Giọng nói ôn nhu giống như là dòng điện kích thích màng nhĩ của Kiều Dư An, để cô tim đập nhanh hơn.
"Giang Mộ Trì…" cô gọi: "Em còn là một bệnh nhân."
"Chẳng lẽ em chưa nghe nói qua sao? Mỹ nhân ốm yếu càng đẹp hơn bình thường, tựa như Tây Thi." Giọng nói Giang Mộ Trì vang ở bên tai của cô, rốt cục khiến Kiều Dư An không bình tĩnh.
"Được được được, em không nhìn anh nữa, em đi ngủ." Kiều Dư An nhắm mắt lại, lông mi phất qua lòng bàn tay Giang Mộ Trì, hơi ngứa, gân xanh trên mu bàn tay hơi nhúc nhích một chút, miệng Kiều Dư An còn không có ngừng: "Thật sự là không có nhân đạo, đầu năm nay ngay cả chồng mình cũng không thể nhìn."
"Chờ em khỏi bệnh, muốn nhìn thế nào đều có thể." Giang Mộ Trì thu tay lại, thấy cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại đi ngủ, cúi đầu hôn xuống môi cô, lấy đó ngợi khen: "Quyển Quyển, ngủ ngon."
Giờ phút này trong lòng Kiều Dư An giống như là pháo hoa nổ tung, đầu óc trống rỗng, chỉ có câu "Quyển Quyển" kia không ngừng vọng ở bên tai, giống như cái tên này chính là Giang Mộ Trì đặt cho, cô cũng không hề biết, thì ra Giang Mộ Trì cũng có thể ôn nhu như vậy.
Có Giang Mộ Trì làm bạn, ngay cả mộng đều là ngọt lịm, khóe môi Kiều Dư An mang theo nụ cười, rất nhanh liền chìm vào mộng đẹp.
Giang Mộ Trì thấy cô hô hấp nhẹ, dần dần chìm vào giấc ngủ, sờ lên sợi tóc của cô, đầy nhu tình.
Tối nay, tựa hồ có chút gì đó đang lặng yên thay đổi.
Từ một đêm kia sau khi hai người nói thẳng ra với nhau, tình cảm dường như cũng càng tốt hơn, càng ăn ý, đến buổi trưa, Giang Mộ Trì không cần thúc liền biết về nhà sớm, coi như ngẫu nhiên quên, Kiều Dư An cũng sẽ gọi giục.
Tâm tình Giang Mộ Trì tốt, tâm tình của Thiệu Tiêu và trên dưới công ty cũng tốt theo, ông chủ là người cuồng công việc, liên lụy bọn hắn cũng không dám tan tầm, hiện nay tan tầm đúng giờ chuẩn chút mới là những ngày tốt lành, may mắn có Tổng tài phu nhân.
Không tới mấy ngày Kiều Dư An liền hoàn toàn khỏi rồi, chuyện trước đó rất nhanh liền bị quên đến chín tầng mây, bởi vì chuyện lần đó, đi ra ngoài vẫn có bóng