Chương 30: Rất không vui
Edit: Min
Hai người đều sửng sốt một hồi, Vương Vĩ Đức không nghĩ tới sẽ gặp được Kiều Dư An ở đây, xem ra cũng không khác gì năm xưa, có điều càng xinh đẹp ra, càng hấp dẫn, thu hút ánh nhìn, Vương Vĩ Đức nhìn đến đỏ mắt ghen tị.
"An An, em cũng ở đây à..." Vương Vĩ Đức chưa nói dứt lời, Kiều Dư An đã lướt qua anh ta rời đi, nhìn thấy anh ta tâm trạng vui vẻ ban đầu cũng biến mất, đi mấy bước qua hành lang bên này, Vương Vĩ Đức muốn đuổi theo, bị người bên cạnh kéo lại: "Nhanh lên, nhìn cái gì đấy, văn kiện này phải đưa cho chủ quản gấp."
"Cô gái vừa rồi, cũng là người công ty chúng ta sao?" Vương Vĩ Đức đi theo đồng nghiệp, thuận tiện hỏi thăm một chút.
"Cái cô mặc váy dài màu đỏ hả? Xem như là vậy đi." Đồng nghiệp kỳ quái lườm Vương Vĩ Đức một chút, tiểu tử này chắc sẽ không để ý Kiều tiểu thư chứ?
"Cái gì gọi là xem như?"
"Cô ấy là ai cậu không biết sao, mà cũng đúng, cậu cũng mới đến không bao lâu, cô ấy là một trong những cổ đông của công ty chúng ta, cũng là em gái của ông chủ, cái công ty này họ gì ? Cậu còn không hiểu ?" Đồng nghiệp trông thấy anh ta tỏ vẻ xem thường, không phải cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga chứ.
"Cô ấy là em gái chủ tịch?" Vương Vĩ Đức kinh hãi, trước giờ cô chưa hề kể về gia cảnh nhà cô.
"Thế nào, cậu thích cô ấy à ? Cậu đừng nằm mơ nữa, người ta đã kết hôn rồi, nghe nói chồng cô ấy cũng là một người đàn ông giàu có." Kiều Dư An dù sao cũng chưa tổ chức hôn lễ, rất nhiều chuyện người ngoài chỉ suy đoán chứ chưa hiểu rõ.
"Kết hôn?" Vương Vĩ Đức đứng lại, sao lại nhanh như vậy.
"Đúng vậy, cậu đừng mơ mộng nữa, nhanh lên đi, đừng để chủ quản chờ."
"Tới ngay." Hai người vội vàng xuống lầu.
Kiều Dư An đứng trước cửa văn phòng, hít sâu một hơi, chuyện này đã qua lâu rồi, mỗi lần nghĩ tới là buồn nôn, thật sự là không thể chịu nổi, nhưng cũng không thể để anh trai phát hiện ra.
Kiều Dư An nở một nụ cười, gõ cửa đi vào : "Anh, em gái cưng của anh đến rồi đây."
"Lại tới làm loạn gì ? Chỗ này không hoan nghênh em, đi mau đi mau." Kiều Thừa Tu dựa lưng lên ghế.
"Hừ, anh trai kiểu gì, em tới đây tặng quà cho anh, anh sao lại đối xử với em gái đáng yêu của anh như thế chứ." Kiều Dư An ngồi vào ghế sô pha, ngay sau đó có người bưng một tách cà phê tới, thư ký nhỏ giọng nói : "Đã thêm đường, bảo đảm không đắng."
Kiều Dư An nháy mắt mấy cái : "Cảm ơn." Quả nhiên vẫn là công ty nhà mình đãi ngộ tốt.
"Nói đi, tới đây vào giờ này làm gì?" Kiều Thừa Tu đi qua ngồi bên cạnh cô, cô em gái này của anh ấy à, không có việc gì quan trọng thì không dám làm phiền đâu.
“Thật không có chuyện gì mà, anh xem, mẹ già kêu em đem trứng vịt muối qua đây, mẹ tự làm đó, kêu em đem một chút qua cho chị dâu." Kiều Dư An nhấp một miếng cà phê, hương thơm êm dịu, dư vị bất tận : "Vẫn là cà phê chỗ anh là ngon nhất."
"Cũng đâu thấy em tới đây thường xuyên." Kiều Thừa Tu nhìn thoáng qua mấy trứng vịt kia, là hiểu được mẹ già ở nhà rảnh rỗi làm cho.
"Em cũng đang bận việc mà." Ở công ty có người mình không muốn gặp, e là Kiều Dư An càng không muốn đến.
"Em thì có thể bận bịu cái gì ? Số tiền kiếm được thậm chí không thể nuôi sống bản thân." Kiều Thừa Tu búng trán cô.
"Em có thể, em cũng đâu ăn bao nhiêu, phải rồi, mẹ già hỏi em, anh và chị dâu chuẩn bị mang thai lâu như vậy, có gì tiến triển chưa."
"Mẹ có giác quan thứ sáu hả?" Kiều Thừa Tu cười cười: "Chị dâu em mấy ngày nay thấy người có chút lạ, bọn anh dự định ngày mai đến bệnh viện kiểm tra, cũng có thể là mang thai."
"Thật hả?" Kiều Dư An ánh mắt mừng rỡ: "Em sắp được làm cô rồi ?"
"Không biết, chắc là thế, ngày mai đi bệnh viện là biết, bộ dạng em có chỗ nào giống cô chứ, đứa nhỏ mới không thèm đâu."
"Làm sao có thể, em sẽ dẫn nó đi chơi, khi còn bé em là thủ lĩnh của đám trẻ, nó nhất định sẽ thích em."
"Vậy thì em sinh một đứa đi, Giang Mộ Trì là một người đàn ông tốt, đáng để dựa vào." Kiều Thừa Tu ít khi khen một người đàn ông nào, vẫn là lần đầu tiên khen em rể nhà mình.
"Còn sớm quá, chờ cháu em ra đời rồi hẳn tính." Khi chưa kết hôn, thì cứ luôn miệng nhắc chuyện kết hôn, hiện tại kết hôn rồi, lại muốn nhắc chuyện sinh em bé, cuộc đời con người thật mệt mỏi.
Kiều Dư An mệt tim quá, ở chơi không lâu thì đi về, lúc xuống lầu, cô lại gặp Vương Vĩ Đức, người kia giống như đang cố tình chờ cô, Kiều Dư An chỉ coi như không trông thấy, nhanh chân đi lên phía trước.
"An An, tôi có chuyện muốn nói với em." Vương Vĩ Đức đuổi theo, cho dù người ta nói cô đã kết hôn, nhưng làm bạn bè thì vẫn được mà, chỉ cần hai người làm lành mối quan hệ, về sau ở công ty, anh có thể dễ dàng thẳng tới mây xanh.
Kiều Dư An ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn anh, tiêu sái lưu loát đẩy anh ra liền đi ra cửa, Vương Vĩ Đức còn muốn đuổi theo, Kiều Dư An nhìn thoáng qua bảo vệ: "Ngăn anh ta lại."
Bảo vệ phản ứng nhanh chóng, đã nhiều năm làm bảo vệ ở công ty, nhận ra Kiều Dư An, cũng không nhận ra Vương Vĩ Đức, còn tưởng rằng là nhân viên ở đâu đến.
Kiều Dư An cũng không ở lại, phóng xe đi như có ma đuổi theo phía sau, mà Vương Vĩ Đức lại bị bảo vệ khống chế: "Tôi là nhân viên công ty, các người mau thả tôi ra."
“Cậu là nhân viên công ty ? Vậy câu đuổi theo Kiều tiểu thư làm gì ? Thẻ nhân viên đâu mau lấy ra." Bảo vệ buông anh ta ra, Vương Vĩ Đức thấy người đã chạy mất dạng rồi, tức giận lườm hai người một cái, lấy thẻ nhân viên ra." Tôi là nhân viên công ty, tôi và Kiều tiểu thư là bạn."
Lần đầu tiên Vương Vĩ Đức bị mất mặt như vậy, may là giờ này dưới lầu không có người nào, cho bảo vệ xem thẻ nhân viên, bảo vệ mới buông tha anh ta.
Đứng ở cửa