Edit:Min
"Chậc chậc, nói thật dễ nghe, đây chính là tài sản trước hôn nhân, chẳng liên quan đến em." Kiều Dư An cũng không ngu ngốc đến nỗi đàn ông nói cái gì liền tin cái đó: "Nhưng mà, vẫn là cám ơn anh, nhìn cũng không tệ lắm."
Dù sao cô cũng không bỏ ra đồng nào, không phải là ở không đó sao, cũng không tệ.
Giang Mộ Trì nghe vậy cười nhạo một tiếng: "Cũng không phải cái gì em cũng đều không hiểu." Sự khôn khéo này, làm gì giống như lời đồn bên ngoài kia.
Kiều Dư An lườm anh một cái: "Em đương nhiên không có ngu như vậy."
"Ừm, đi thôi, vào xem." Không ngốc là được.
Từ bên phải nhà để xe đi vào là một cái lối nhỏ, xe vào không được, nhưng xe điện thì có thể.
"Bên này đều là nhà của anh?" Kiều Dư An nhìn thoáng qua, lớn hơn Kiều gia một chút, chỉ có hai người ở dường như có chút lãng phí.
"Là nhà chúng ta." Giang Mộ Trì uốn nắn cô: "Nếu em hài lòng thì ở nơi này, không hài lòng cũng còn có chỗ khác."
"Được được, nhà chúng ta, anh cũng quá so đo đi." Kiều Dư An bĩu môi, người đàn ông này dường như đang biểu thị công khai quyền chiếm hữu, thoáng có chút bá đạo.
"Tôi là sợ em không quen với thân phận này, cha mẹ sẽ không ở chung với chúng ta, em chuyển tới tôi sẽ thuê thêm mấy người làm, chỉ hai người chúng ta ở nơi này."
"Chỗ ở lớn như thế, chỉ hai chúng ta?" Quả nhiên là phú hào!
“Nếu em chê hai người quá cô đơn, chúng ta cũng có thể sớm sinh đứa nhỏ, có nhỏ nơi này sẽ náo nhiệt."
"Xì…" Kiều Dư An run lên một hồi, nhìn Giang Mộ Trì như nhìn quái vật: "Em không muốn có con nhanh như vậy, anh sẽ không bức ép em chứ?" Mới kết hôn liền muốn sinh con, đây chẳng phải là từ một cái hố này rơi vào một hố khác sao?
"Sẽ không, lúc em muốn thì nói." Giang Mộ Trì để tay lên, khóa vân tay liền mở ra: "Tới đây, tôi lưu vân tay của em vào."
Kiều Dư An đi qua, Giang Mộ Trì nắm chặt đầu ngón tay của cô nhấn vào chỗ nhận diện, đây là lần đầu tiên hai người nắm tay, hình như tay Giang Mộ Trì nóng hơn cô rất nhiều.
Sau khi Giang Mộ Trì lưu xong, nhìn thoáng qua đầu ngón tay của cô rồi buông xuống: "Được rồi."
"Vâng, có chìa khóa không?" Kiều Dư An đi vào, bên trong rất rộng rãi, cũng rất sáng, đây là một căn phòng ngoài cùng của tòa nhà, bên ngoài chính là biển, cho nên ánh sáng vô cùng tốt.
"Có một chiếc dự bị, ở chỗ của tôi."
"Được rồi, biết." Kiều Dư An nhìn thấy trên vách tường treo mấy bức ảnh chụp sông núi, nhất thời kinh ngạc: "Đây là tác phẩm của Vân tiền bối?"
Giang Mộ Trì nhíu mày cười khẽ: "Ừm, thế mà em còn hiểu ảnh chụp, nhìn một chút liền có thể nhìn ra?"
"Anh đang xem nhẹ em sao, tác phẩm của Vân tiền bối em đều biết, quay chụp ở nơi nào em cũng đều biết, tấm thác nước này là ở Tứ Xuyên, tấm biển mây này ở Vân Quý, tấm hải âu này là chụp ở Vân Thành, còn có cái kia..."
Kiều Dư An thuộc như lòng bàn tay, nói từng cái, thậm chí có thể nói ra linh cảm cùng hy vọng trong những bức ảnh đó, Giang Mộ Trì yên lặng nhìn cô, giống như biết phát sáng, trong mắt tràn đầy sự hân hoan, giống như là con nít nhìn thấy kẹo que.
Kiều Dư An kể xong, quay đầu lại phát hiện Giang Mộ Trì lẳng lặng vừa dựa vào tường vừa nghe, một chút không kiên nhẫn cũng không có, lập tức có chút ngượng ngùng vuốt vuốt mái tóc: "Có phải em quá nhiều lời rồi không? Hình như có một chút như vậy, ngại quá." Kiều Dư An nghiêng người sang vỗ vỗ miệng, cô vừa nhìn thấy bức ảnh liền nói nhiều không ngừng, nói nhiều bản tính cũng bại lộ.
"Sẽ không, em rất chuyên nghiệp, nói rất hay." Giang Mộ Trì lộ ra mỉm cười tán thưởng, anh có thể treo mấy tấm tác phẩm ở chỗ này, cũng là có chút thưởng thức, nhưng không có nghĩ đến còn biết thưởng thức hơn anh, cũng càng chuyên nghiệp hơn, nói một cách rõ ràng rành mạch, cô như vậy, giống hình tượng “nữ hoàng ăn chơi” trong lời người khác nói sao?
"Hì hì, cảm ơn, vậy chúng ta lên lầu xem một chút đi." Kiều Dư An vẫn là lần đầu được khích lệ như thế, đột nhiên có chút xíu ngại ngùng, trước đó cô và một đối tượng xem mắt mẹ cô giới thiệu đi xem triển lãm ảnh, kết quả người kia nửa đường bỏ về, cô ở đó đợi anh ta một giờ, sau chuyện này khiến cô không dám lộ ra bản tính thích ảnh chụp với người đi xem mắt nữa.
Ai biết, Giang Mộ Trì nhìn như không thú vị, thế mà lại thích ảnh chụp của tiền bối mà cô thích nhất.
Giang Mộ Trì đi theo ở phía sau, luôn cảm thấy bóng lưng của cô mang theo chút chạy trối chết.
"Lầu ba là phòng ngủ chính, lầu hai có một phòng nghỉ, đi xem một chút?"
"Được."
Giang Mộ Trì đẩy cửa phòng nghỉ ra, để cô vào trước, Kiều Dư An mới xoay người, liền bị chấn động, hai mặt đều là kính, màn cửa kéo ra, ngồi ở bên cạnh liền có thể trông thấy phía ngoài biển cả, còn có chim biển bay lượn qua lại.
"Trời móe, cũng quá đẹp đi!" Kiều Dư An chạy chậm qua, cái loại kích thích thì giác này quá mãnh liệt đi mà, cũng không phải chưa từng nhìn chỗ đẹp hơn, nhưng đây là ở trong nhà, ngẫm lại mỗi ngày chân không bước ra khỏi nhà, mở to mắt liền có thể trông thấy biển cả, hơn nữa còn là hai mặt kính, ánh sáng đẹp đến mức như đang ở dưới mặt trời, ở chỗ này còn có thể nghe thấy sóng biển đập vào bờ, đơn giản chính là hưởng thụ.
Giang Mộ Trì đi theo đằng sau, thật hài lòng về biểu cảm của Kiều Dư An, nhưng mà: "Đã nói không được nói tục." Giang Mộ Trì liếc nhìn cô.
Kiều Dư An giống như đột nhiên nghẹn ngào che miệng lại, vừa rồi quá quá khích động, sau vài giây đồng hồ, Kiều Dư An làm một cái mặt quỷ, cười hì hì chạy ra: "Biết rồi, về sau không nói trước mặt anh."
Giang Mộ Trì không thích nghe lời thô tục cũng là có thể hiểu, dù sao từ nhỏ đến lớn hẳn là cũng không người nào dám ở trước mặt anh nói thô tục đi, nếu không thích, vậy cô liền tôn trọng anh một chút, không nói trước mặt anh là được.
Lên tầng cao nhất, Kiều Dư An mới chính thức thấy rõ ràng mảnh đất này, biệt thự nằm ở vịnh Repulse, giống như là một góc kéo dài từ mặt đất, ba căn biệt thự liền chiếm một góc này, cho nên bên này là bãi biển riêng, cũng tương đối dễ quản lý, thật thật lớn.
"Giang Mộ Trì, nếu như chúng ta ở nhà này, khoảng cách đến bãi đỗ xe có phải có chút xa hay không? Mỗi ngày đi đường khá mệt."
Giang Mộ Trì sửng sốt một chút, đã rất lâu rất lâu không nghe thấy có người gọi đầy đủ anh tên, dường như anh cũng quên tên của mình.
Sau đó hững hờ tới gần Kiều Dư An: "Nếu em là không thích, có thể cải biến một chút."
"Không cần không cần, em có con lừa nhỏ, em có thể để con lừa nhỏ ở nhà xe, sau khi xuống xe cưỡi con lừa nhỏ về nhà."
Gió