Editor: Ái Ái
______
Giang Mộ Trì hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra nên không thể cứu được cô rồi.
Khi lên cầu thang, Kiều Dư An đi theo kiểu chia một bậc thang thành hai bước. Đi được một nửa, Kiều Thừa Tu quay đầu lại liếc nhìn cô, Kiều Dư An vội vàng chạy theo đuổi kịp Kiều Thừa Tu, chỉ sợ chậm một bước thôi là toang.
Giang Mộ Trì nhướng mày nhìn theo bóng lưng của hai người, đôi mắt mang theo chút hứng thú. Có lẽ mẹ Kiều nhìn ra nên bà giải thích: "A Trì lại đây ngồi đi, An An... được Thừa Tu nuôi dưỡng từ nhỏ tới lớn. Khi tụi nó còn nhỏ, mẹ và ba sắp nhỏ luôn bận rộn công việc, Thừa Tu lớn hơn An An mấy tuổi nên vẫn luôn chăm em. Do vậy nên An An sợ anh hai nó lắm, trong nhà cũng chỉ có anh hai nó mới trị được con khỉ quậy này thôi. Sau này nếu An An mà không nghe lời thì con cứ việc nói với Thừa Tu."
Giang Mộ Trì gật đầu. Tuy nói như vậy nhưng anh cũng không xem là thật, trông có vẻ Kiều Thừa Tu đối xử rất nghiêm khắc với cô em gái này của mình, vậy thì chắc chắn anh ta cũng chiều chuộng cô ấy vô cùng. Nếu chỉ có nghiêm khắc mà không chiều chuộng thì chưa chắc Kiều Dư An sẽ nghe lời. Hơn nữa, em gái nhà mình thì chỉ có mình được dạy dỗ, nếu người khác dám nói nửa câu không tốt về cô ấy thì sẽ trở mặt ngay.
Kiều Thừa Tu đi vào thư phòng, Kiều Dư An đi sau vào theo, đóng cửa, đứng ở cạnh cửa cười nịnh nọt, "Anh hai, gần đây chị dâu có khỏe không ạ?"
"Ngồi đi." Kiều Thừa Tu đưa tay chỉ vào cái ghế đối diện bàn, cô không dám lề mề, lập tức đi tới ngồi xuống, ngoan ngoãn giống như là một học sinh tiểu học vậy.
"Nói đi, vì sao lại kết hôn?" Kiều Thừa Tu mặt lạnh nhìn cô một cái, gõ bàn.
"Anh hai, không phải anh bảo em kết hôn sớm một chút sao ạ? Mỗi ngày ba mẹ đều ép em đi xem mắt, giờ em kết hôn rồi thì sao mọi người còn không hài lòng chứ?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Dư An nhăn nhó như khỉ ăn ớt, vẻ mặt đó kiểu như "sao mọi người lại khó hầu hạ vậy chứ".
"Ba mẹ bảo em đi xem mắt chứ không phải bảo em đi kết hôn chớp nhoáng. Hơn nữa anh giục em kết hôn sớm hồi nào?" Kiều Thừa Tu chưa bao giờ ép cô cả.
"Không kết hôn thì anh nuôi em cả đời à, lớn rồi thì phải cưới chồng chứ." Kiều Dư An cúi đầu, chuẩn bị qua "hai tám năm thanh xuân" rồi còn gì.
"Không phải bây giờ anh đang nuôi em à? Em có thể tiêu bao nhiêu tiền chứ, nuôi em cả đời thì sao nào?" Kiều Thừa Tu nhíu chặt mày, em gái mình nuông chiều từ nhỏ tới lớn cứ vậy bị đàn ông lừa mất, lửa giận trong lòng Kiều Thừa Tu cháy phừng phừng.
"Cũng đúng." Kiều Dư An nhớ ra thẻ tín dụng mình xài đều là của anh hai, lập tức chân chó chạy đến bên cạnh Kiều Thừa Tu, ngồi xổm ôm cánh tay anh, "Hì hì, anh hai, anh hai ruột ơi, anh là tốt nhất. Anh đừng giận nữa, lần này em hơi bốc đồng. Nhưng mà anh nhìn xem, Giang Mộ Trì cũng tốt mà, nhà họ Giang cũng xem như môn đăng hộ đối với nhà chúng ta, trước giờ những đánh giá về em ở bên ngoài kém tới mức không ai thèm ngó ngàng, giờ kết hôn với Giang Mộ Trì thì anh nên vui mới phải chứ."
Kiều Dư An cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, đánh giá về mình ở bên ngoài kém đến cực điểm, dẫn đến việc đã đến tuổi lấy chồng rồi mà chả ma nào tới hỏi thăm, thật sự là vô cùng mất mặt. Giờ thấy đó, lừa được một Giang Mộ Trì là khá lắm rồi, Giang Mộ Trì vô cùng đẹp trai, giọng nói êm tai, năng lực xuất chúng, tuyệt không kém cỏi.
"Ai nói không có ai ngó tới em chứ, em gái của anh chỉ xứng với người đàn ông tốt nhất thế giới, còn nếu em không kết hôn thì anh cũng có thể nuôi em cả đời." Kiều Thừa Tu thở dài, sờ tóc cô, đúng thật là An An không có tính tình của những cô tiểu thư khuê các kia, nhưng không đến mức khiến người ta không chịu đựng được, mấy người kia chỉ là ghen tị đỏ mắt thôi.
Sinh ra ở gia đình như thế nào thì phải gánh trách nhiệm nặng nề như thế ấy. Chẳng hạn người như bọn anh, mặc kệ nam hay nữ thì cũng bị ba mẹ yêu cầu phải đứng nhất, phải tốt nhất từ nhỏ. Nhưng duy chỉ có Kiều Dư An, nhà họ Kiều chưa bao giờ trách móc nặng nề với cô, chỉ hy vọng cô lớn lên bình an vui vẻ, cho nên cô chỉ hưởng thụ cuộc sống mà không phải gánh chịu áp lực, những người kia không ghen tị mới là lạ.
"Cảm ơn anh hai, em biết anh tốt với em nhất, nhưng em muốn kết hôn mà, em thích Giang Mộ Trì vô cùng, anh ấy cực đẹp trai." Kiều Dư An ghé vào đầu gối của Kiều Thừa Tu ra vẻ thông minh mà làm nũng. Anh hai chỉ là hổ giấy, lần nào cũng hung dữ với cô nhưng chả có lần nào nói năng nặng lời cả. Chắc chắn kiếp trước cô đã làm việc gì đó rất tốt nên kiếp này mới có một anh trai tuyệt như vậy.
"Em đó, chỉ biết nhìn mặt thôi, mặt có thể làm cơm ăn không? Nếu anh ta là người xấu bắt nạt em thì làm sao bây giờ?" Kiều Thừa Tu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dí dí trán của cô.
"Ai dám bắt nạt em chứ, em có anh hai, anh hai sẽ bảo vệ em. Anh hai đừng giận nữa mà, chắc chắn Giang Mộ Trì sẽ đối xử tốt với em." Kiều Dư An cảm thấy chắc Giang Mộ Trì là người tốt.
"Haiz, sao anh lại dính phải một đứa em gái như em chứ."
"Đó là do vận số em tốt đấy, anh hai đừng giận nữa nhé?" Kiều Dư An ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt sáng ngời.
Kiều Thừa Tu đưa tay vuốt tóc cô, "Có khi nào anh dám giận em đâu, tuy hai đứa đăng kí kết hôn rồi, nhưng quá trình nên thực hiện thì không được thiếu, con cái nhà chúng ta phải được những thứ tốt nhất."
"A, nhưng em không muốn tổ chức hôn lễ, quá phiền phức." Kiều Dư An ủ rũ dựa vào anh.
"Cuộc đời chỉ kết hôn một lần, em không tổ chức hôn lễ thì không sợ người ngoài nói xấu sao?"
"Anh hai, anh thử nghĩ xem, em và Giang Mộ Trì kết hôn chớp nhoáng, lỡ như sau này sống với nhau không hợp, nói không chừng còn ly hôn thì sao. Nếu tổ chức hôn lễ thì không phải mọi người sẽ biết là em có hai đời chồng à, còn không làm hôn lễ thì có thể sẽ gạt được người ta."
Kiều Dư An nói hưu nói vượn, nói bậy nói bạ một hồi. Thật ra là bây giờ cô và Giang Mộ Trì chưa thân thuộc, khi tổ chức hôn lễ phải trao nhẫn cho nhau, phải hôn nhau, phải thề thốt, nghĩ thôi cũng cảm thấy xấu hổ, vậy còn không bằng đừng tổ chức cho khỏe.
Kiều Thừa Tu ngẫm nghĩ, cảm thấy cô nói cũng đúng, "Vậy được rồi, theo ý em." Kiều Thừa Tu cũng sợ đến lúc đó An An bị khinh khi sỉ nhục, tổ chức hôn lễ thì việc khiến dư luận xôn xao là điều tất yếu. Nếu sau này hai người có thể lâu dài, bổ sung hôn lễ sau cũng chả có gì khó.
Hai người coi như là nói chuyện thoải mái, lúc xuống lầu Kiều Dư An kéo cánh tay Kiều Thừa Tu, Giang Mộ Trì nhìn thoáng qua rồi cúi đầu xuống, cảm thấy cảnh này có chút quen mắt, xem ra tình cảm của hai anh em nhà này rất tốt.
"Dạy dỗ xong rồi thì chuẩn bị ăn cơm thôi." Mẹ Kiều không quan tâm hai người nói gì, mặc dù An An là đứa không nghe lời nhưng Thừa Tu là đứa trẻ vô cùng có chừng mực.
"Đây là lần đầu A Trì ăn cơm ở đây, mau vào ngồi nào, An An quan tâm chồng nhiều hơn nhé, đừng có ngồi đấy chỉ chăm chú ăn riêng phần mình." Mẹ Kiều lại để Giang Mộ Trì ngồi cạnh An An.
Kiều Dư An liếc mắt nhìn anh, nhỏ giọng lên án, "Cũng không thèm tới cứu em, không có lương tâm."