Mấy người bọn họ đi theo ở phía sau, bảo vệ một trước một sau che chở cho Giang Mộ Trì cùng Kiều Dư An.
Năng lực phân rõ phương hướng của nhóm bảo vệ so với bọn họ mạnh hơn rất nhiều, rất nhanh đã từ trong núi đi ra ngoài, Kiều Thừa Tu vẫn đang chờ.
Lúc này mưa đã hoàn toàn ngừng nổi lên từng trận gió lạnh, bầu trời đen kịt tựa như một khi nhắm mắt bên người liền xuất hiện vô số yêu ma quỷ quái, thúc đẩy Kiều Thừa Tu không dám nhắm mắt, vẫn luôn nôn nóng chờ đợi tin tức.
Đã tìm được Kiều Dư An là tốt rồi chỉ là chưa thấy được người anh không an tâm.
Rốt cuộc thấy được một chút ngọn đèn dầu, Kiều Thừa Tu chạy qua thấy Giang Mộ Trì cõng Kiều Dư An, đầu tóc của hắn đều ướt, trên mặt không biết là mồ hôi hay nước mưa.
"Sao rồi?" Kiều Thừa Tu xốc áo mưa lên xem.
"Phát sốt, ý thức không quá tỉnh táo, phải lập tức đưa đi bệnh viện." Giang Mộ Trì lên xe, Kiều Thừa Tu theo sát sau đó, tài xế lập tức tìm kiếm bệnh viện gần nhất lái xe rời đi.
Thiệu Tiêu ở phía sau sắp xếp cho mấy người Đinh Thành Hoành, để bảo vệ đưa người đến khách sạn huyện bên cạnh qua một đêm rồi lại nói, Thiệu Tiêu nửa chữ cũng không có nhiều lời về chuyện của Kiều Dư An.
-
Trước hết liên lạc bệnh viện, vừa xuống xe liền nhanh chóng đẩy đi làm kiểm tra, thời điểm Giang Mộ Trì đưa người giao cho bác sĩ còn lảo đảo một chút.
Từ năm sáu giờ đã bắt đầu bận rộn, cuối cùng cũng tìm được người đem trở về lại tiếp tục đưa đến bệnh viện, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Kiều Thừa Tu đỡ Giang Mộ Trì một phen, đêm nay biểu hiện của Giang Mộ Trì đều ở trong mắt Kiều Thừa Tu, làm anh trai, cũng không có gì bắt bẻ được.
Ở dưới đèn huỳnh quang ở bệnh viện mới thấy rõ ràng trên cằm Giang Mộ Trì xanh tím, đó là khi nãy bị Kiều Thừa Tu đánh.
"Xin lỗi, vừa rồi quá xúc động, để anh kêu y tá sức một ít thuốc cho em."
"Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi." Giang Mộ Trì nhẹ lau cằm, có chút đau nhưng vẫn có thể nhịn được.
Cảm xúc lúc ấy kích động, hắn có thể hiểu được, nếu hắn cũng có một người em gái có lẽ cũng sẽ như vậy.
Ánh mắt Kiều Thừa Tu đổi đổi, nhìn đầu tóc hỗn độn của hắn, lúc này đây xem như đối với Giang Mộ Trì thật sự yên tâm, có lẽ An An không có gả sai người.
Hai người ở hành lang bệnh viện chờ, nơi này là bệnh viện huyện, thiết bị dụng cụ đều không được tốt bất quá đến đây gần nhất.
Kiều Thừa Tu gọi điện thoại cho Triệu di giải thích rõ ràng, ba mẹ không biết chuyện này cũng không nói ra.
Đợi một hồi lâu Thiệu Tiêu đi tới, cậu ta cũng phải bận theo cả một đêm.
Người trợ lý này theo Giang Mộ Trì thật sự rất mệt, còn phải trở thành bảo mẫu, bất quá đãi ngộ vô cùng tốt, tiền lương cao, chính vì thế đã nhiều năm như vậy vẫn nguyện ý đi theo, mặc kệ là sinh hoạt hàng ngày hay công việc đều có thể một tay giải quyết hết, cũng là một nhân tài khó có được.
"Giang tổng, bên kia đã xử lý tốt, tiền thuốc men của phu nhân cũng xong rồi, đã chuyển sang phòng VIP."
"Ừ, vất vả cho cậu rồi, cậu trước tiên tìm một khách sạn gần đây để cho bọn họ nghỉ ngơi, cậu cũng nên nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ trở về." Giang Mộ Trì nhìn nhìn thời gian, đã sắp 12 giờ, bây giờ trở về cũng phiền toái.
"Vâng, còn ngài cùng Kiều tổng sẽ ở đâu?"
"Tôi đợi ở chỗ này, anh hai đi nghỉ ngơi một lát đi." Giang Mộ Trì chuyển hướng gọi Kiều Thừa Tu.
"Không cần đâu, chờ An An tỉnh lại rồi nói." Kiều Thừa Tu lúc này cũng đi không được, muốn chờ Kiều Dư An tỉnh mới an tâm.
"Vâng." Thiệu Tiêu đi nghỉ ngơi trước, đêm nay bôn ba lao lực, cả người đều không dễ chịu.
Giang Mộ Trì cùng Kiều Thừa Tu ngồi trên ghế hành lang chờ, rất nhanh Kiều Dư An đã được đẩy ra, "Phát sốt cao, 39 độ 7, rất nguy hiểm.
Cũng may là kịp thời hạ nhiệt, hiện tại nhiệt độ đang dần dần hạ xuống, nghỉ ngơi thêm một hồi đã có thể tỉnh."
"Vâng, cảm ơn bác sĩ." Kiều Thừa Tu lòng đầy sợ hãi, 39 độ 7, sốt cao như vậy còn chưa từng có trải qua, nếu như để ba mẹ biết được thế nào cũng phát sốc.
"Ừ, có việc gì kêu tôi." Bác sĩ đi xa.
Kiều Dư An được đưa đến phòng bệnh, vẫn còn chút nóng, Giang Mộ Trì ngồi ở mép giường, Kiều Thừa Tu ngồi ở trên ghế sô pha không xa.
Hai người đều không nói lời nào, phòng vô cùng yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy từng tí thanh âm.
Qua nửa giờ, Kiều Dư An mới thản nhiên tỉnh, Kiều Thừa Tu bước từng bước xa xông lên cầm tay cô, "Quyển Quyển, không nóng hỏng đầu óc chứ?"
Kiều Dư An lộ ra ý cười tái nhợt, môi vẫn còn nhợt nhạt, "Anh, anh không thể mong em tốt một chút sao?"
"Anh còn có thể nghĩ đến việc mong cái gì sao, em thiếu chút nữa dọa anh sợ phát khiếp, nếu không phải hiện tại em đang nằm ở bệnh viện, anh nhất định sẽ đánh em một trận.
Em nhanh chóng khỏe lại đi, còn phải chịu đòn." Kiều Thừa Tu thấy cô cười cuối cùng cũng yên tâm.
"Em đây cũng không dám khỏe nha, sợ anh đánh em."
"Không khỏe thì để mẹ đến đánh em, hiện tại anh còn chưa có nói cho ba mẹ, chờ ba mẹ biết được thì em đợi bị đánh đi."
"Đừng nói cho ba mẹ, khụ khụ." Kiều Dư An ho khan một chút, "Đừng để cho ba mẹ lo lắng."
Giang Mộ Trì bưng ly nước đưa tới bên miệng Kiều Dư An, lúc này cô mới nhìn về phía Giang Mộ Trì, thấy dấu vết xanh tím trên cằm hắn, quá mức rõ ràng, cô giật giật miệng, lại không nói gì uống một ngụm nước.
"Anh, anh đi nghỉ ngơi trước đi, em đã khỏe rồi." Có chút lời muốn nói với Giang Mộ Trì, anh hai vẫn còn ở đây cô có chút ngại ngùng.
"Được, anh đi nghỉ ngơi trước đây." Kiều Thừa Tu cũng là một người nhạy bén, hiển nhiên nhìn ra được Kiều Dư An muốn cùng Giang Mộ Trì nói chuyện.
Haiz, em gái lớn rồi đã có tâm tư riêng, không thể cái gì cũng nói cùng với anh trai.
Kiều Thừa Tu đi ra ngoài, Giang Mộ Trì buông chén trà ngồi xuống trên ghế, cái gì cũng không nói, yên tĩnh như trong phòng không tồn tại.
Kiều Dư An nâng đầu nhìn hắn, rõ ràng cảm thấy tâm tình Giang Mộ Trì hình như không tốt lắm, đặc biệt là sau khi Kiều Thừa Tu đi ra ngoài.
Mặt cũng không tính là lạnh nhưng lại không có biểu tình gì, cô đã thật lâu không có thấy Giang Mộ Trì như vậy.
"Giang Mộ Trì, em muốn ngồi dậy." Cô nâng đầu nửa ngày Giang Mộ Trì cũng không có phản ứng, Kiều Dư An có chút ủy khuất.
Giang Mộ Trì như cũ không nói gì, bất quá vẫn đỡ cô lên.
Sau khi nâng cao giường bệnh dùng gối đầu lót cho cô, lúc thu tay lại nhìn thoáng qua vết kim trên tay cô, không có vấn đề gì mới lại ngồi xuống.
Lâu như vậy cũng không nói chuyện, vừa rồi cũng là anh hai vẫn luôn đang nói, Giang Mộ Trì không nói gì.
Ở chung một đoạn thời gian, Kiều Dư An có thể cảm nhận được Giang Mộ Trì cũng không phải là một người lạnh như băng, vì sao lúc này cô đang bị thương vậy mà một chút khẩn trương quan tâm cũng không có?
Cô không nghĩ ra.
Nhưng chuyện cũng là chính mình sai trước, Kiều Dư An vẫn nhẫn nại tính tình, "Giang Mộ Trì, cằm anh bị sao vậy?" Kiều Dư An duỗi tay muốn sờ một chút bị Giang Mộ Trì đẩy ra, "Không có việc gì." Giọng nói lạnh nhạt, như không phục trở về lúc mới quen biết nhau, mang theo chút ẩn nhẫn*.
*ẩn nhẫn: mất kiên nhẫn nhưng vẫn cố nhẫn nhịn.
"Lão công, có phải anh tức giận hay không? Thật xin lỗi mà." Kiều Dư An nhíu mày ủy khuất nhìn Giang Mộ Trì, nếu kêu tên vẫn không để ý tới thì kêu lão công sẽ để ý đi?
"Không có, đã trễ thế này em nghỉ ngơi trước đi, anh đi ra ngoài một chuyến." Thanh âm Giang Mộ Trì vẫn lạnh băng như cũ, biểu tình đến bộ dáng đều một bộ lạnh nhạt, đứng lên hạ giường bệnh của Kiều Dư An xuống rồi đi ra ngoài.
"Này, anh đừng đi mà." Kiều Dư An mắt trông mong nhìn Giang Mộ Trì đi ra ngoài, nắm tay lại thành nắm đấm thở phì phì đấm trên chăn, lầm bầm lầu bầu: "Người gì thế này, em đang là người bệnh còn đối với em lạnh lùng như thế."
Nói nói một hồi Kiều Dư An không nhịn được phát khóc, trong lòng tràn đầy ê ẩm, khó chịu sắp chết, như có thứ gì đấm ở trong ngực cô, cô chưa từng có cảm giác như vậy.
Cô biết lần này là cô sai trước nhưng cô cũng đã xin lỗi rồi, Giang Mộ Trì vì cái gì còn đối với cô lạnh lùng như thế, không biết rằng người sinh bệnh cần được quan tâm sao.
Vừa rồi cô đã lui một bước, Giang Mộ Trì vẫn không để ý đến cô.
Kiều Dư An vốn dĩ không phải người dễ thuận theo, Giang Mộ Trì lạnh nhạt như vậy cô cũng nổi lên tính phản nghịch, ở trên giường bệnh che chăn lại, lẩm nhẩm lầm nhầm: "Hừ, không để ý tới thì không để ý tới, em đây không cần để ý đến anh càng khỏe."
Lời này vừa rơi xuống nước mắt từ khóe mắt chảy xuống bên tai, cô dùng