Tống Tranh đang ngủ ngon lành thì bỗng cảm thấy cả người rất nặng như bị cái gì đó đè lên vậy, từ từ mở mắt thì phát hiện tay và chân của Lưu Lan đều đặt lên người của mình, Tống Tranh bật cười trong sự bất lực chậm rãi nhấc tay và chân của Lưu Lan xuống khỏi người mình, nhưng chỉ mới vừa nhấc lên cô đã xoay hẳn người của mình về phía anh, ôm anh cứng ngắc.
Tống Tranh cả người cứng đờ sau đó lại bắt đầu hưởng thụ cảm giác được Lưu Lan ôm, được người mình yêu ôm ngủ ai mà chả thích chứ?
Vì là cuối tuần nên Tống Tranh cùng Lưu Lan đã ngủ đến gần chín giờ sáng mới thức dậy, cả hai vệ sinh cá nhân xong đi xuống lầu, thấy Hà Yên Thư ngồi ở phòng khách xem phim, ăn vặt, anh và cô có hơi bất ngờ vì mẹ của mình đột nhiên dậy sớm, bình thường bà rất thích ngủ nướng hầu như là gần mười giờ mới dậy.
Hà Yên Thư thấy con trai dìu vợ chầm chậm đi xuống thì khẽ gật đầu hài lòng, bà cười tươi cất giọng bảo: “Hai đứa mau vào trong bếp ăn sáng đi, mẹ đã ăn rồi.”
“Vâng ạ.” Tống Tranh, Lưu Lan đồng thanh đáp rồi đi đến phòng bếp ăn sáng.
Anh và cô ngồi đối diện với nhau, Lưu Lan nhìn Tống Tranh lại nhớ đến chuyện lúc mới thức dậy, cô không ngờ mình lại ôm anh ngủ cả đêm.
Ban đầu Lưu Lan cố ôm cái chăn để mau chóng chìm vào giấc ngủ, ngủ một giấc tới sáng khiến Lưu Lan có tâm trạng khá tốt, tinh thần thoải mái vô cùng, thấy ôm chăn ngủ cũng tốt nhưng đó là khi cô chưa mở mắt.
Lưu Lan sờ tới sờ lui cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm, cái chăn sao lại cưng cứng? Mở mắt ra thấy mình đang ôm Tống Tranh cô giật nảy mình tỉnh cả ngủ, vội ngồi bật dậy, Lưu Lan cắn môi vỗ lên đầu của mình một cái, cái thói quen ôm gối khi ngủ đã hại chết cô rồi.
Mặt của Lưu Lan dần đỏ lên cảm thấy bản thân quá vô sỉ, không những ôm mà còn sờ mó người ta nữa, cô mím môi nhẹ nhàng xuống giường, tay vịn vào tường rón rén đi vào phòng tắm.
Đợi khi Lưu Lan vào phòng tắm, Tống Tranh mở mắt nhìn về hướng phòng tắm rồi khẽ cười, thật ra anh thức lúc bị cô ‘sàm sỡ’ lận, không thức dậy ngay là vì sợ vợ mình sẽ xấu hổ nên mới nằm im đợi cô thức dậy trước.
Tống Tranh và Lưu Lan vừa ăn xong chưa kịp rời khỏi bàn đã nghe thấy Hà Yên Thư hét lên một tiếng, hai người hốt hoảng nhanh chóng ra xem đã có chuyện gì, ra tới nơi chỉ thấy bà ngồi xem điện thoại với vẻ mặt giận dữ, Tống Tranh cau mày cất giọng hỏi: “Có chuyện gì mà mẹ lại đột nhiên hét lên thế?”
“Hai đứa mau lại nhìn xem này, cái người này dám tung tin vịt vu oan cho Lan Lan của mẹ, dám nói Lan Lan của mẹ là tiểu tam rồi còn đeo bám cái cậu diễn viên gì đó không buông, thật là tức chết mẹ mà.” Hà Yên Thư nghiến răng hai mắt giận dữ, đụng ai không đụng lại đụng đến con dâu cưng của bà, lần này không xong với bà đâu.
Lưu Lan thở dài một hơi, cô cứ tưởng mọi thứ đã được thay đổi rồi chứ, cuối cùng vẫn thế.
Tống Tranh thấy vẻ mặt bình thản một chút kinh ngạc hay giận dữ cũng không có hiện trên gương mặt của Lưu Lan thì