Đến gần trưa, Tống Tranh lái xe quay về biệt thự đón Lưu Lan đi tái khám chân, anh cẩn thận dìu cô vào trong xe sau đó cho xe lăn bánh rời đi.
Hà Yên Thư đứng từ bên trong nhìn ra thấy con trai cùng con dâu thân mật, hạnh phúc trong lòng vô cùng vui vẻ, mục đích của bà đã đạt được cảm thấy mình nên quay về Tống gia nhưng bà sợ tất cả chỉ là diễn kịch, khi bà đi rồi mọi thứ lại đâu vào đấy anh và cô lại chia phòng ngủ.
Tống Tranh suốt dọc đường cứ liên tục đưa mắt nhìn Lưu Lan, anh muốn bắt chuyện với cô nhưng thái độ lạnh nhạt của Lưu Lan đối với anh rất rõ rệt, Tống Tranh tự hỏi anh lại làm sai cái gì sao?
“Ngày mai khai trương quán anh sẽ đến chứ?” Lưu Lan bỗng xoay đầu hỏi Tống Tranh.
Lưu Lan chủ động mở miệng nói chuyện, Tống Tranh vui vẻ ra mặt nhanh chóng trả lời: “Tất nhiên là đến rồi, ngày mai tôi sẽ cùng Hoàng Phú và Trọng Hưng đến ủng hộ cô, yên tâm là âm thầm đến sẽ không có ai nghi ngờ mối quan hệ của chúng ta đâu.”
Nói đến đây nụ cười trên môi của Tống Tranh trở nên gượng gạo, anh rất muốn đến với thân phận là chồng của Lưu Lan, cho mọi người biết mối quan hệ giữa hai người nhưng Tống Tranh cũng biết rõ cô sẽ không vui, anh không muốn thấy vợ mình không vui.
Tống Tranh thầm tự giễu, đây gọi là tự lấy đá đập vào chân mình, lúc trước hùng hồn nhắc nhở Lưu Lan cho dữ vô để rồi bây giờ bản thân lại hối hận.
Đến bệnh viện, Tống Tranh chầm chậm dìu Lưu Lan vào phòng khám bệnh đã đặt lịch hẹn từ trước, bác sĩ kiểm tra tình hình hồi phục của chân sau đó cười nhẹ nói: “Chân của vợ cậu hồi phục rất tốt, theo tiến độ hồi phục thì tuần sau có thể tháo bột được rồi, nhưng nhớ sau khi tháo bột đừng có chạy nhảy ngay đấy.”
Tống Tranh mỉm cười khẽ gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ.”
Kiểm tra xong, Tống Tranh cùng Lưu Lan rời đi, đến sảnh bệnh viện thì vô tình gặp Lê Trọng Hưng, Lưu Lan khách sáo gật đầu chào hỏi.
Lê Trọng Hưng cười cười cất giọng hỏi han: “Chân của cô hồi phục tốt chứ? Khi nào tháo bột?”
“Hồi phục rất tốt, bác sĩ nói tuần sau là có thể tháo bột được rồi.” Cô chậm rãi đáp lại.
Lê Trọng Hưng gật gù, đối với Lưu Lan anh nhiệt tình quan tâm hỏi han hơn bình thường, một phần là vì cô là vợ của Tống Tranh, một phần vì Lưu Lan là bạn thân của người anh đang theo đuổi, Lê Trọng Hưng biết rõ lời nói của Lưu Lan rất có trọng lượng đối với Trương Minh Nguyệt, thái độ của Trương Minh Nguyệt đối với anh tốt lên có lẽ là nhờ Lưu Lan nói giúp.
Anh không dám đắc tội với vị này, đắc tội một người sẽ thành ra đắc tội ba người, anh còn muốn sống đến cưới vợ sinh con.
Trò chuyện thêm vài câu với Lê Trọng Hưng thì anh và cô rời khỏi bệnh viện, Tống Tranh lái xe chở Lưu Lan đến nhà hàng đã đặt sẵn.
Ngồi trên bàn ăn, trong lòng Lưu Lan bỗng trở nên phức tạp, rối bời, trên bàn ăn toàn là món cô thích ăn, kiếp trước Tống Tranh chưa bao giờ để tâm đến cô thích ăn món gì, chỉ có cô là để ý quan tâm anh từng chút một.
Mỗi lần trái tim Lưu Lan loạn nhịp vì Tống Tranh thì hình ảnh anh vô tình, lạnh nhạt ở kiếp trước lại không ngừng hiện lên trong đầu của cô, nó như nhắc nhở Lưu Lan không được rung động.
Lưu Lan mím môi muốn cầu xin người đàn ông trước mặt mình đừng cư xử như thế nữa, cũng chính vì anh đã từng như thế nên cô mới yêu anh.
Tống Tranh thấy vợ mình rất lâu cũng không động đũa, anh lay nhẹ tay của cô cất tiếng hỏi: “Cô sao vậy? Mấy món này không hợp khẩu vị của cô sao?” Vừa hỏi Tống Tranh vừa nghĩ lại xem mình có nhớ nhầm mấy món cô thích hay không.
Lưu Lan lắc lắc đầu, bắt đầu cầm đũa lên ăn, Tống Tranh thu hết mọi biểu cảm trên gương mặt của cô vào tầm mắt, mày của anh