Có mẹ mình ở bên cạnh Lưu Lan, Tống Tranh yên tâm quay trở về Tống thị tiếp tục làm việc, vừa bước vào bên trong sảnh anh đã nhìn thấy thư ký cùng trợ lý của mình đi qua đi lại khẩn trương, lo lắng vô cùng.
Tống Tranh chậm rãi tiến đến khẽ chau mày hỏi: “Có chuyện gì mà hai người lại đứng ở đây vậy?”
Đinh Thất thấy chủ tịch của mình đã quay trở về thì mừng rỡ thở phào một hơi, cảm tạ trời đất: “Cuối cùng chủ tịch cũng về rồi, các cổ đông đã đợi chủ tịch gần nửa tiếng rồi ạ.”
Thư ký toát hết mồ hôi hột vì vị chủ tịch này, cô bị mấy cổ đông gây áp lực muốn xỉu rồi.
Tống Tranh nghe xong cũng không có gì gọi là vội vàng cả, ngược lại anh còn chầm chậm sải bước, rõ ràng anh đã thông báo là dời cuộc họp lại một tiếng, là do bọn họ thích đến đợi không thể trách anh.
Mấy cổ đông đó khẳng định là muốn kiếm chuyện gây khó dễ với Tống Tranh nữa rồi, từ lúc anh nhận cái chức chủ tịch này thì cứ cách mấy tháng bọn họ lại họp rồi vạch lá tìm sâu, mục đích chính là muốn Tống Tranh từ bỏ cái chức chủ tịch này, mấy lão già ấy làm sao chịu được khi một người đáng tuổi con cháu của mình lại trên cơ mình được.
Cuộc họp kéo dài gần ba giờ đồng hồ thì kết thúc, thư ký Na Na đợi Tống Tranh đi vào phòng làm việc mới dám mở miệng nói nhỏ với trợ lý Đinh: “Đinh Thất! Mấy vị cổ đông này cũng thật kỳ lạ đấy, chủ tịch chúng ta cũng đã đảm nhiệm chức vị này mấy năm rồi, vậy mà bọn họ vẫn chưa tâm phục khẩu phục nữa, suốt ngày cứ kiếm chuyện với chủ tịch.”
Đinh Thất khẽ cười đáp: “Bọn họ lăn lộn trên thương trường mấy chục năm, làm sao có thể chịu khuất phục trước một người đáng tuổi con cháu mình chứ? Cách làm việc của chủ tịch chúng ta rất quyết đoán, bọn họ sợ rằng một ngày nào đó bọn họ sẽ không thể ngồi trên cái ghế cổ đông này nữa nên mới năm lần bảy lượt gây chuyện với chủ tịch.”
Na Na gật gù cảm thấy đồng nghiệp của mình nói rất đúng, trợ lý Đinh chưa kịp ngồi vào bàn làm việc của mình thì đã bị Tống Tranh gọi vào.
Đinh Thất nhanh chóng đẩy cửa đi vào cất giọng nói: “Chủ tịch cho gọi tôi ạ.”
“Cậu giúp tôi sắp xếp thời gian mở một cuộc họp lãnh đạo cấp cao vào ngày mai, tôi muốn thu mua hai công ty là Triều thị và Thi Á.”
Trợ lý Đinh sửng sốt nhìn chủ tịch của mình sau đó gật đầu đáp lại ngay: “Vâng, tôi sẽ đi sắp xếp ngay ạ.” Cậu rời khỏi phòng làm việc của Tống Tranh với vẻ mặt hoang mang, không hiểu tại sao Tống Tranh lại đột nhiên muốn thu mua hai công ty nhỏ đó.
“Cậu giúp tôi sắp xếp thời gian mở một cuộc họp lãnh đạo cấp cao vào ngày mai, tôi muốn thu mua hai công ty là Triều thị và Thi Á.”
Đinh Thất thấy chủ tịch của mình đã quay trở về thì mừng rỡ thở phào một hơi, cảm tạ trời đất: “Cuối cùng chủ tịch cũng về rồi, các cổ đông đã đợi chủ tịch gần nửa tiếng rồi ạ.”
Thư ký toát hết mồ hôi hột vì vị chủ tịch này, cô bị mấy cổ đông gây áp lực muốn xỉu rồi.
Tống Tranh nghe xong cũng không có gì gọi là vội vàng cả, ngược lại anh còn chầm chậm sải bước, rõ ràng anh đã thông báo là dời cuộc họp lại một tiếng, là do bọn họ thích đến đợi không thể trách anh.
Mấy cổ đông đó khẳng định là muốn kiếm chuyện gây khó dễ với Tống Tranh nữa rồi, từ lúc anh nhận cái chức chủ tịch này thì cứ cách mấy tháng bọn họ lại họp rồi vạch lá tìm sâu, mục đích chính là muốn Tống Tranh từ bỏ cái chức chủ tịch này, mấy lão già ấy làm sao chịu được khi một người đáng tuổi con cháu của mình lại trên cơ mình được.
Trợ lý Đinh sửng sốt nhìn chủ tịch của mình sau đó gật đầu đáp lại ngay: “Vâng, tôi sẽ đi sắp xếp ngay ạ.” Cậu rời khỏi phòng làm việc của Tống Tranh với vẻ mặt hoang mang, không hiểu tại sao Tống Tranh lại đột nhiên muốn thu mua hai công ty nhỏ đó.
Sau khi thu thập đủ thông tin, tài liệu về hai công ty ấy Đinh Thất đã hiểu ra đôi chút, hai công ty đó hiện tại đang hợp tác với tập đoàn Lưu thị, thật không biết Lưu Quân Tùng lại gây chuyện gì với bà chủ nữa, ông ta thật đúng là ngu ngốc hết chỗ nói.
Lê Trọng Hưng bất ngờ đến tìm Tống Tranh, từ lúc bước vào phòng làm việc của anh Lê Trọng Hưng chỉ