Triệu Hoàng Phú cùng Lê Trọng Hưng thấy Tống Tranh cứ uống rượu mà không nói lời nào, hai người nhìn nhau khó hiểu, Lê Trọng Hưng nhíu mày ngăn bạn mình lại không cho uống rượu nữa: “Có chuyện gì mà cậu cứ uống rượu mãi thế, hẹn bọn này ra đây chỉ để nhìn cậu uống rượu vậy à?”
“Chỉ uống một chút thôi không say đâu, tôi làm sao có thể để mình say trong khi lát nữa còn có chuyện quan trọng phải làm.” Tống Tranh đặt ly rượu xuống bàn quơ quơ tay nói, tâm trạng của anh bây giờ cứ như tàu lượn siêu tốc vậy lúc lên lúc xuống: “Ba mẹ tớ phát hiện ra chuyện tớ và Lưu Lan kết hôn giả rồi, mẹ tớ đã nhìn thấy bản hợp đồng hôn nhân đó.”
“Cái gì?” Lê Trọng Hưng, Triệu Hoàng Phú không hẹn cùng nhau thốt lên, mặc dù không phải chuyện của hai người nhưng cả hai cũng thấy căng thẳng vô cùng, Triệu Hoàng Phú nuốt nước bọt hỏi: “Mẹ cậu rất tức giận đúng không? Bây giờ cậu và Lưu Lan định làm thế nào?”
Nghĩ đến một lát nữa quay về nói rõ tâm ý của mình cho Lưu Lan biết, khóe môi của Tống Tranh không nhịn được mà cong lên, hai mắt cũng tràn ngập ý cười, mong chờ: “Mẹ tớ thì tớ bó tay rồi chỉ có thể đợi bà ấy nguôi giận thôi, về Lưu Lan tớ định lát nữa về sẽ thổ lộ tình cảm cho cô ấy biết.”
“Thế là từ giả thành thật rồi? Tớ tự nhiên thấy tiếc vì không thể tận mắt thấy cậu tỏ tình.
Một người suốt ngày trưng cái mặt như có ai thiếu nợ, nói chuyện thì khô khan, thẳng như ruột ngựa không biết sẽ tỏ tình như thế nào? Chắc buồn cười lắm nhỉ?” Triệu Hoàng Phú không thể tưởng tượng ra được dáng vẻ Tống Tranh tỏ tình được, nó cứ mắc cười làm sao ấy.
Nhìn đồng hồ đã gần bảy giờ tối rồi, Tống Tranh hừ một tiếng đứng dậy đáp: “Cậu sẽ không bao giờ được thấy cảnh tượng tớ tỏ tình đâu, cũng đã muộn rồi tớ phải quay về đây.”
Cả hai nhìn theo Tống Tranh, vẻ mặt hoang mang rồi nhìn xuống đồng hồ đeo trên tay mình, Lê Trọng Hưng nghi ngờ cái đồng hồ của mình có vấn đề rồi: “Là đồng hồ của tớ có vấn đề sao? Giờ này còn chưa được bảy giờ nữa, muộn là muộn thế nào?”
“Tớ suýt nữa thì tưởng mình mất khái niệm về thời gian rồi, mấy kẻ đang yêu khó hiểu thật.” Triệu Hoàng Phú lắc đầu bó tay với Tống Tranh, cảm thấy bây giờ mình chưa nên yêu đương, yêu vào rồi không khéo đầu óc lại có vấn đề giống hai người bạn của mình.
Về đến biệt thự, Tống Tranh thấy Lưu Lan ngồi ở phòng khách chờ mình thì tâm trạng tốt lên rất nhiều, anh cười cười tiến đến ngồi xuống bên cạnh của cô, lời nói chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì anh đã thấy tờ giấy ly hôn nằm trên bàn, phía dưới còn có cả chữ ký của Lưu Lan, hai mắt của Tống Tranh tối sầm lại, nụ cười trên môi cũng cứng đờ, không tin vào mắt mình, hỏi: “Tờ giấy này là có ý gì đây? Em muốn ly hôn với tôi?”
“Như anh đã thấy đấy, trong hợp đồng ghi rất rõ nếu chuyện này bị phát hiện thì sẽ ly hôn, tôi đã làm đúng theo những gì trong hợp đồng đã ghi, tôi đã ký tên rồi chỉ còn thiếu chữ ký của anh thôi.” Lưu Lan đặt bản hợp đồng hôn nhân lên bàn, lạnh lùng trả lời.
Tống Tranh nắm chặt lấy cánh tay của Lưu Lan, đôi mắt hừng hực lửa giận hỏi: “Có phải em đã chờ ngày này lâu lắm rồi không? Em đã muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi tôi từ lâu rồi phải không?”
“Phải, ngay từ khi tôi nhận ra bản thân nên từ bỏ tình cảm của mình đối với anh thì tôi đã muốn chấm dứt cái hợp đồng này rồi, tôi cảm thấy mệt mỏi trong mối quan hệ này.” Lưu Lan gật đầu, dứt khoát đáp lại, hiện tại tình cảm của cô đối với anh đã không còn sâu đậm, cô muốn nhân cơ hội này cắt đứt hoàn toàn.
“Em dễ dàng từ bỏ