Điện thoại của Lưu Lan vẫn còn mở, người qua đường cầm lên báo cho Trương Minh Nguyệt biết tin Lưu Lan bị tai nạn.
Trương Minh Nguyệt bàng hoàng, kinh hãi vội từ nơi quay phim chạy đến bệnh viện.
Tập đoàn Tống thị
Đinh Thất nhận được tin Lưu Lan xảy ra tai nạn từ Lê Trọng Hưng, cậu hốt hoảng chạy nhanh đến gõ cửa phòng họp, nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Tống Tranh đang nghe nhân viên báo cáo thấy Đinh Thất vào thì cau mày khó chịu hỏi: “Có chuyện gì?”
Trợ lý Đinh bước nhanh đến khẽ nói vào tai của Tống Tranh: “Chủ tịch! Lê thiếu vừa gọi điện đến báo Lưu Lan tiểu thư bị tai nạn hiện đang nằm ở bệnh viện.”
“Cái gì?” Tống Tranh cả kinh đứng bật dậy nhìn mọi người trong phòng họp: “Hôm nay họp đến đây thôi, tan họp.” Dứt lời anh nhanh chân rời khỏi phòng họp cùng Đinh Thất đi đến bệnh viện.
Những nhân viên ở đấy nhìn nhau ngơ ngác, hoang mang không biết đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến cho chủ tịch của bọn họ gấp gáp, hốt hoảng như thế.
Lê Trọng Hưng đã đứng đợi ở sảnh bệnh viện từ trước, thấy Tống Tranh hớt hải chạy đến thì nâng mày, khoé môi cong lên đầy thích thú, thật không ngờ có một ngày anh lại có thể chứng kiến bộ dạng khẩn trương, lo lắng của Tống Tranh, thế mà mạnh miệng bảo không rung động, không muốn để ý đến người ta.
Tống Tranh điều chỉnh hơi thở, vẻ mặt lo lắng, gấp gáp hỏi: “Lưu Lan sao rồi? Cô ấy không sao chứ?”
“Không nguy hiểm đến tính mạng chỉ bị gãy chân mà thôi, phải bó bột một tháng, trong khoảng thời gian này nhớ đừng để vết thương đụng vào nước, trong hai ngày đầu hạn chế đi lại.” Lê Trọng Hưng đặt hai tay vào hai bên túi áo blouse chậm rãi nói.
Tống Tranh thở phào một hơi, Lê Trọng Hưng dẫn bạn thân của mình vào phòng thăm bệnh.
Lưu Lan đã tỉnh lại thấy Tống Tranh xuất hiện thì sửng sốt ngồi dậy ngay, đôi mắt mở to kinh ngạc thốt lên: “Tại sao anh lại đến đây?”
Tống Tranh mở miệng chưa kịp nói thành lời thì cánh cửa phòng bệnh lại một lần nữa mở ra, Trương Minh Nguyệt chạy nhanh như bay lao đến ôm lấy Lưu Lan, hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Dọa chết tớ rồi, cậu có biết lúc nghe cậu bị tai nạn tớ đã sợ cỡ nào không hả?” Trương Minh Nguyệt nhìn Lưu Lan từ trên xuống dưới ngoại trừ cái chân đang bị bó bột thì không có gì nghiêm trọng mới thật sự nhẹ nhõm, vẻ mặt của cô đột ngột thay đổi chuyển sang tức giận hỏi: “Lan! Chuyện này có khi nào là do tên khốn Thái Bách Trung làm ra không? Chiếc xe tông cậu chắc chắn là do tên cặn bã đó thuê rồi.” Vừa nói xong Trương Minh Nguyệt mới phát giác được bên trong phòng bệnh có người hơn nữa người đó còn là Tống Tranh, cô vội mím môi im lặng không dám nói gì nữa.
Tống Tranh đứng gần đó nhíu chặt hai mày sau khi nghe Trương Minh Nguyệt nói, lại là Thái Bách Trung, anh bất giác nhớ lại chuyện của cô vào ngày hôm qua.
Rốt cuộc giữa Lưu Lan và Thái Bách Trung có thù oán gì mà hắn lại năm lần bảy lượt muốn hại chết cô vậy chứ? Chuyện Lưu Lan bị tai nạn thật sự có liên quan đến hắn?
Đang đắm chìm trong những suy nghĩ của chính mình, Tống Tranh hơi giật mình khi Lê Trọng Hưng bất ngờ ghé sát tai hỏi: “Này, cô gái đang nói chuyện với người yêu cậu thật sự là diễn viên Trương Minh Nguyệt? Tớ không có nhìn lầm đúng không?”
Tống Tranh gật gật đầu trả lời: “Bạn thân của Lưu Lan là Trương Minh Nguyệt, cậu đừng nói với tớ cậu thần tượng cô ta đấy?”
Lê Trọng Hưng lắc đầu lia lịa, anh bận đầu tắt mặt tối, những lần hiếm hoi rảnh