Editor: Wei_Nhị | Wattpad: Pix_Leona (Leonapizz)
Khi Tử Lộc nghe thấy tiếng bụng mình vang lên, mới phát hiện đã 11 giờ tối.
Trò chơi khiến người ta trầm mê.
May mà cô khi cao trung không chơi trò này, bằng không sẽ không thể có được thành tích cao như hồi đấy.
Tử Lộc sau vài ngày chơi điên cuồng, cuối cùng một ván trong trò chơi cũng có thể thu hoạch một đầu người.
Tử Lộc buổi tối không ăn cơm chiều, lúc này đói đến như ngực dán sau bụng.
Cô kéo chân phải đi mắt nhìn về phía phòng bếp, mới nhớ tới hôm nay buổi tối dì Gia Chính xin nghỉ, tủ lạnh chỉ dư lại còn có chút đồ với sốt salad.
Tử Lộc ăn một lát, trong miệng thấy nhạt nhẽo.
Tử Lộc trở về phòng khách, tính toán kêu cơm hộp.
Cô cầm lấy di động, phát hiện mười lăm phút trước Tần Lễ Sơ gửi tin nhắn WeChat cho cô.
【Tần Lễ Sơ: Anh về nước rồi, em ngủ rồi sao? Buổi tối ăn cơm chưa? Trò chơi đánh đến đâu rồi? 】
—— tựa như chủ nhiệm cực kỳ nghiêm khắc.
Hai ngày này Tử Lộc bị Tần Lễ Sơ nghiêm khắc mắng chửi nên bây giờ đối với anh lại có bóng ma tâm lý.
Nhưng không thể phủ nhận, anh tuy rằng ngữ khí hung dữ, nhưng lại cực kì có tác dụng. Cũng vì nhờ anh mà trình độ chơi của cô vọt hẳn.
Tử Lộc lòng mang cảm ơn mà trả lời lại ——
【 Lộc Lộc: Chưa ngủ. 】
【 Lộc Lộc: Buổi tối quên ăn, đang chuẩn bị ăn cơm hộp. 】
【 Lộc Lộc: Buổi tối đánh năm sáu trận, mỗi một ván đều có thể lấy một đầu người, có một ván đồng đội dẫn dắt còn hạ được con gà. 】
【 Tần Lễ Sơ: 30 phút nữa anh đến trước cửa nhà em, anh cũng chưa ăn cơm chiều, cùng nhau ăn đi. 】
Ngay sau đó, Tần Lễ Sơ lại gửi tin nhắn âm thanh.
Tử Lộc click mở nghe.
Tần Lễ Sơ giọng hơi khàn khàn vừa trầm thấp truyền đến: "Anh có mua quà cho em, chọn rất lâu đấy."
Tử Lộc ngẩn ra.
...... Nàng không nghĩ tự luyến, chính là đi công tác về nước sau hơn phân nửa đêm cùng vợ trước hội báo, còn muốn đưa chọn thật lâu lễ vật? Này thật sự không phải đối nàng có ý tứ sao?
......Cô nói thật không muốn quá tự luyến, nhưng sau khi đi công tác rồi về nước lại gọi điện báo lại cho vợ trước vào nửa đêm, còn nói muốn tặng quà? Cái này không phải đối với cô có ý tứ gì sao?
...... Hành động này của chồng trước có điểm mê đó.
Tử Lộc không nghĩ cấp chồng trước có bất luận cái gì hiểu lầm cơ hội, cấp Tần Lễ Sơ đã phát điều WeChat.
Tử Lộc không muốn để chồng cũ có bất luận cơ hội hiểu lầm gì, nhắn ngay lại cho Tần Lễ Sơ.
【 Lộc Lộc: Tôi mệt rồi, đi ngủ đây. 】
Không ngờ 30 phút sau, Tần Lễ Sơ gọi điện thoại cô.
Tử Lộc một chốc một lát không biết nên tiếp hay không.
Không bao lâu, điện thoại liền dứt.
Lại một lát sau, WeChat vang lên.
【 Tần Lễ Sơ: Ngủ rồi sao? 】
Năm phút sau.
【 Tần Lễ Sơ: Không ăn cái gì đừng ngủ, đối với dạ dày không tốt đâu. 】
Tử Lộc hít sâu một hơi, ở WeChat trong khung đưa vào dấu ba chấm, nhưng vẫn chưa nhắn lại, Tần Lễ Sơ lại gọi điện thoại tới.
Tần Lễ Sơ:" Ăn gì rồi sao?"
Tử Lộc thở dài: "Không có."
Tần Lễ Sơ: "Ngủ rồi sao?"
Tử Lộc: "Ngủ cũng sẽ không trả lời anh......"
Tần Lễ Sơ: "Xuống dưới đi, anh cũng chưa ăn cái gì, cùng đi ăn cơm, còn có quà cho em nữa."
Tử Lộc định nói mình không cần quà, nhưng mà Tần Lễ Sơ chưa cho cô cơ hội này, ngay sau đó lại nói: "Em mở cửa biệt thự đi, anh đi xe vào, mười phút chắc có thể chuẩn bị đồ chứ?"
......???
...... Thay đồ???
Tử Lộc thay quần áo ở nhà bằng áo hoodie, ở dưới là quần giữ nhiệt ấm áp, dẫm lên dép lê xuống lầu mở cửa cho Tần Lễ Sơ.
Không ngờ lúc mở cửa, nghênh diện lại là một thùng giấy còn cao hơn cả người.
Tần Lễ Sơ nói: "Em nhường đường một chút, anh đẩy cái này vào."
Tử Lộc ngơ ngác mà lui ra, nhìn thùng giấy trên toàn tiếng Nhật, cả người sinh nghi ngờ.
Tần Lễ Sơ hỏi: "Có kéo không?"
Tử Lộc còn đang ngơ ngác mà nói: "Trên bàn phòng khách."
Tần Lễ Sơ giơ tay cắt xuống, mở hộp giấy ra, bảy tám loại linh kiện, còn có mười mấy trang thiết bị mới tinh.
Ánh sáng kim loại của xe lăn xuất hiện ở trước Tử Lộc.
Tần Lễ Sơ giải thích: "Cái này, hoàn toàn tự động, có thể gập, còn mấy tiện ích khác là chỉnh tay vịn, phanh điện từ, điện cơ 250W, không có tiếng ồn, đi lên nơi gồ ghề cũng chỉ như giẫm trên mặt đất."
Tử Lộc: "???"
Tần Lễ Sơ nói: "Đến đây đi, anh đẩy em đi ăn cơm."
Tử Lộc rốt cuộc gian nan mà tìm về giọng nói của bản thân, nói:" Tôi......"
Tần Lễ Sơ ánh mắt dừng ở trên chân phải cô: "Trong vòng một tuần không được hoạt động với chân, đi lên."
Tần Lễ Sơ: "Anh ôm em ngồi lên?"
Tử Lộc: "...... Tôi chính mình tới."
Tử Lộc xảy ra tai nạn cũng chưa ngồi trên xe lăn, trăm triệu không nghĩ tới rằng có quẹo chân một tí, cư nhiên lại dùng tới cái xe lăn này. Cả người cô ngồi trên xe lăn, thật sự không được tự nhiên, tay chân không biết để đi đâu, người không biết là đụng phải chỗ nào, xe lăn đã phát loa thanh thật lớn.
Tần Lễ Sơ nói: "Đúng vậy, còn có loa, trừ bỏ loa thanh còn có chuông cảnh báo, một chút là loa thanh, liền ấn là chuông cảnh báo."
Tử Lộc: "...... Ồ."
Tần Lễ Sơ hơi hơi rũ mắt, không dấu vết mà quan sát biểu tình Tử Lộc.
Anh ở sân bay có mấy tiệm miễn thuế đi hết một vòng, nhấm nháp dụng tâm, thậm chí còn dùng hệ thống đề cử vật phẩm Tử Lộc yêu thích, cuối cùng qua nơi bán đồ điện, mới dứt khoát chọn ra, đến nơi