Editor: Punlluv
Đọc truyện tại Wattpad: Leonapizz để có thông báo cập nhật chương sớm nhất.
____
Lâm Dịch Thâm không hề có cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh kia, chỉ sợ là anh em không tin mình, lại vỗ ngực nói: "Anh Sơ, anh chờ tí, em bây giờ sẽ đi ra ngoài phát sóng trực tiếp cho anh xem, vì bằng hữu tốt mà đuổi người! Hôm nay vì đàn em, ta có thể không cần thanh danh của mình"
Tần Lễ Sơ há mồm: "Cậu......"
Lâm Dịch Thâm lúc này đã không để ý đến, giờ phút này đang nghĩ ngợi xem làm thế nào để cho Tần Lễ Sơ xem mà không bị mọi người phát hiện. Anh nhìn xung quanh khắp nơi, cuối cùng nhớ tới cái gì đó, lẩm bẩm nói: " Thiếu chút nữa quên mất, lần trước mở party trên bãi biển thừa không ít túi chống thấm nước cho di động."
Lâm Dịch Thâm đem điện thoại để vào túi chống thấm, treo ở trên cổ, lại lẩm bẩm nói: "Đeo cái túi chống thấm nước này khẳng định sẽ làm phí công kiểu phong cách Punk hôm nay em dày công chuẩn bị, nhưng thôi, anh Sơ, vì anh mà em có thể hi sinh tất cả...."
Lâm Dịch Thâm hít sâu một hơi, đem túi không thấm nước để ở trước ngực, camera sau hướng ra ngoài.
Sau đó dường như là nghĩ đến chuyện gì đó, lại dặn dò nói: " Anh Sơ, anh đừng lên tiếng đấy, anh mà lên tiếng là em toang đấy."
Không thấm nước túi phiêu ra một tiếng không nhẹ không nặng "Nga".
Túi không thấm nước chỉ thoát ra một tiếng không nặng không nhẹ "Ừm".
Tử Lộc uyển chuyển từ chối sở hữu vây đi lên các quý ông đến gần, cùng Hạ Đào đi một bên trên sô pha.
Tử Lộc uyển chuyển từ chối các quý ông vây quanh gần đó, cùng Hạ Đào đi đến một chiếc sô pha.
Hạ Đào đưa cho cô một ly rượu Cocktail, thấp giọng nói: "Tớ mới vừa hỏi, Lâm Dịch Thâm hình như vừa đi lên tầng, có thể là có việc gấp, chắc có lẽ đợi lát nữa sẽ xuống dưới, uống chút rượu tráng gan trước đi."
Tử Lộc nhấp qua một ngụm, nói: "Tớ nhìn giống như người không có can đảm sao?"
Hạ Đào nói: "Không giống, lá gan của cậu vẫn luôn rất lớn."
......Bằng không cũng sẽ không thể nào mà tốt nghiệp xong mà chỉ một hai câu tính toán kích thích của cậu và tớ mà lừa tên họ Tần kia đi lãnh chứng, không nói một câu yêu đương nào, cũng không thèm giải thích rõ ràng cho đối phương, không màng tất cả mà bước ngay vào cánh cửa hôn nhân.
Hạ Đào vẫn luôn cảm thấy bạn thân mình chính là theo trường phái cảm xúc, có thể theo cảm xúc vì tình yêu mà làm tất cả.
Năm ba cấp 3, cô nhìn như là thích Tần Lễ Sơ, nhưng trên thực tế, Hạ Đào cho rằng cái Tử Lộc thích chính là có thể có tình yêu trong mấy năm cấp 3. Bốn năm đại học lảo đảo nghiêng ngả theo đuổi, nhưng có lẽ, theo đuổi Tần Lễ Sơ, trên thực tế, cái cô theo đuổi chính là khát khao tình yêu của bản thân.
Ba năm sau hôn nhân, cô cũng vẫn theo cảm tính như cũ, cùng ý nghĩ khao khát sở hữu tình yêu chân chính mà dứt áo ra đi.
Tần Lễ Sơ người này không thích hợp với bạn thân của cô.
Cô tính tới tính lui, thậm chí nghĩ tới, có lẽ nếu như người Tử Lộc thích là Lâm Dịch Thâm, nói không chừng hai người sẽ càng thích hợp hơn.
Cô không biết khi nào Tử Lộc mới có thể khôi phục ký ức, nhưng nếu Lâm Dịch Thâm thích hợp với Tử Lộc, cũng thích Tử Lộc, cô cũng thấy vui mừng. Ít nhất sau khi khôi phục ký ức, Tử Lộc sẽ không lại vì Tần Lễ Sơ mà khổ sở nữa.
Việc Lâm Dịch Thâm có thể thỏa mãn khát khao tình yêu của Lộc Lộc, cô cảm thấy cũng không phải không thể.
Liền ở ngay lúc này, Hạ Đào thấy Lâm Dịch Thâm đi xuống lầu, vội vàng lôi kéo tay Tử Lộc, nói: "Lâm Dịch Thâm xuống rồi kia, cậu đừng đi, tớ đi trước cùng anh ấy chào hỏi. Đến lúc đó anh ấy thấy cậu nhất định sẽ chủ động tới đây."
Tử Lộc đáp: "Được rồi."
Tử Lộc làm bộ chưa thấy Lâm Dịch Thâm, nghiêng đầu nhìn phía bên kia, hơi hơi ngửa cổ, lại lướt qua một ngụm rượu Cocktail.
Tử Lộc một thân váy đen gợi cảm an an tĩnh tĩnh mà ngồi ở trên sô pha, ánh sáng biệt thự chiếu đến làn da cô, khiên làn da như đang phát sáng, trắng trẻo như tuyết, lại chớp nhẹ mắt, hàng lông mi cong cong khẽ động, bộ dạng quyến rũ đến động lòng người.
Thế cho nên Lâm Dịch Thâm cho Tần Lễ Sơ xuống đây, chính là để nhìn thấy cái cảnh tượng này.
Sô pha rộng đủ cho hai người ngồi
Hạ Đào rời đi sau, đệ nhất vị không ngừng cố gắng tới đến gần nam sĩ bá chiếm Tử Lộc cách vách vị trí, ngay sau đó chung quanh lại đi theo vây quanh một vòng.
Hạ Đào sau khi rời đi, lại có một nam ca sĩ không ngừng cố gắng tiếp cận chỗ Tử Lộc.
Trái tim Lâm Dịch Thâm nắm thật chặt, nặng nề mà ho.
"Hôm nay hai người cũng tới đây sao?"
Lâm Dịch Thâm là chủ tiệc, tới tham gia tiệc phần lớn đều là người quen của Lâm Dịch Thâm, nghe được tiếng của anh đều xoay người lại, sôi nổi chào hỏi.
Tử Lộc đang bị vây quanh lúc này cũng mỉm cười nhìn lại.
"Bọn họ ở cùng ta liêu gần nhất tân khai nhà ăn, nghe tới không tồi, lấy món ăn Quảng Đông vì đế cải tạo sáng ý đồ ăn."
"Nghe nói ở đây đặt một nhà hàng mới mở chuẩn bị tiệc, có vẻ không tồi, nhà hàng còn lấy món ăn Quảng Đông để sáng tạo, vì thế bọn em mới ghé qua."
Tiếng nói của cô vừa dứt, các quý ông vây quanh đều nhất nhất phụ họa.
"Tôi cũng thử qua, quả thật không tồi, lần sau tôi mở tiệc, tôi sẽ mời đầu bếp nhà hàng này tới."
"Tôi cũng thích ăn món ăn Quảng Đông, khẩu vị cũng giống như tiểu thư, không ngờ lại có duyên như vậy."
"Đầu bếp nhà tôi cũng am hiểu món ăn Quảng Đông."
......
Lâm Dịch Thâm nghe được gân xanh ứa ra.
...... Ngay trước mặt anh đào góc tường anh em nhà anh?
Anh ngoài cười nhưng trong thầm lạnh mà mở miệng: "Ăn món Quảng Đông cái gì, đều tránh sang một bên đi."
Lâm Dịch Thâm lên tiếng, người tới tham gia tiệc tự nhiên mà phải cho mặt mũi cho chủ tiệc, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, pha trò mà cười cười, chậm rãi tản ra.
Hạ Đào sớm đã mượn cơ hội cùng người khác nói chuyện, sô pha trước liền dư lại Tử Lộc cùng Lâm Dịch Thâm hai người.
Từ Lễ Sơ đứng sau cameras đối diện mặt Tử Lộc.
Tần Lễ Sơ thấy Tử Lộc ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Dịch Thâm, trong mắt chính là thần sắc anh đã từng rất quen thuộc, nhưng cô lại cực lực áp chế cảm xúc, làm bộ dường như không có việc gì mà nói: "Em nghe nói Hạ Đào tới đây chơi, vì thế cũng ghé qua cùng......"
Màn ảnh cơ hồ là Tử Lộc giận dỗi.
Camera nét đến độ nhìn thấy rõ ràng cô có mấy sợi lông mi đều quay đến rõ ràng, càng đừng nói đến cảm xúc nhỏ nhặt trên mặt cô.
"...... Em sớm đã ly hôn với Tần Lễ Sơ, hiện tại là độc thân, học trưởng đuổi bọn họ đi như vậy, có phải không thích hợp lắm không."
Tần Lễ Sơ tinh tường bắt giữ ánh mắt khẩn trương này của cô, lập tức trong đầu chỉ tồn tại duy nhất một câu —— bây giờ tôi đã độc thân, một phân quan hệ với anh ta cũng không có.
Mà Lâm Dịch Thâm lại nghĩ theo hướng khác ——thê tử huynh đệ khó giữ rồi, bây giờ lại còn chiêu đào hoa!
Lâm Dịch Thâm tức khắc che khuất đi camera, không muốn để anh em nhà mình nhìn thấy bộ dạng hoàn toàn không thèm để ý đến của chính vợ mình. Nhưng dù có che đi camera, cũng không ngăn được âm thanh ở ngoài, anh đanh căng cả da đầu mà nói: "Đàn em, em cũng anh Sơ..."
"Ly hôn."
Lời nói khẳng định đầy sắt thép.
Lâm Dịch Thâm hận không để đâu cho hết, nghe được loại ngữ khí lãnh đạm này của đàn em, không chút biểu tình nào, anh Sơ rốt cuộc tự tin ở chỗ nào mà cho rằng hai người sắp kết hôn lại?
Lâm Dịch Thâm có tâm vì nhà mình huynh đệ nói tốt, trong lòng ấp ủ một phen, đang muốn mở miệng, lại thấy Tử Lộc uống một ngụm Cocktail, mỉm cười nói: "Em biết anh cũng Tần Lễ Sơ quan hệ tốt, hai người là anh em bạn bè, nhưng ly hôn chính là ly hôn, anh cũng không cần vì anh ta nói tốt. Bọn em cũng đã nói rồi, về sau tình cảm không liên quan với nhau nữa, vả lại hiện tại em cũng chưa tính tới chuyện tình cảm......"
Tần Lễ Sơ: Kẻ lừa đảo.
"...... Trước kia kết hồn cùng Tần Lễ Sơ, cũng chưa từng trải nghiệm nhiều, em đang định đi ra ngoài tìm công việc."
Tần Lễ Sơ: Em căn bản không nghĩ công tác, em chính là muốn tiếp cận anh em bạn tốt của chồng cũ mà thôi!
"A? Em muốn tìm công việc?"
"Đúng vậy, nhưng mà cũng chưa biết là nên làm gì......"
Tần Lễ Sơ: Kẻ lừa đảo! Em nghĩ kỹ thế rồi cơ mà! Em muốn làm thư kí của Lâm Dịch Thâm còn gì!
"Nhưng mà đối với công việc thư kí em cũng đang có chút hứng thú......"
Tần Lễ Sơ: Đây rồi.
"Em đã nộp thử CV, nhưng có vẻ đều không được nhận. Em tuy rằng đã nửa năm tách ra khỏi xã hội, nhưng tốt xấu gì cũng tốt nghiệp từ đại học danh tiếng, còn có năm chứng chỉ ngoại ngữ, hẳn là cũng không đến mức CV nghèo nàn, đá chìm đáy biển chứ?"
Tần Lễ Sơ: Em rõ ràng là muốn vào công ty của hắn!
Lâm Dịch Thâm vừa nghe, trong lòng liền cảm thấy không ổn.
Một đại mỹ nhân như vậy, đi đến công ty nào cũng đều dụ đào hoa, ong bướm không phải chính là tre già măng mọc sao? Với gia thế này, dung mạo này, chưa kể đến năng lực chuyên nghiệp, chỉ cần đưa ra thôi đã một đống công ty lớn muốn cướp, càng đừng nói lại còn có bằng tốt nghiệp đại học danh tiếng với năm chứng chỉ ngoại ngữ, đi đến chỗ nào cũng đều là quả ngon trái ngọt.
Bây giờ đàn em tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nhỡ gặp được một tên ôn nhu đẹp trai lắm tiền, vậy không phải anh em nhà mình sẽ thành hai bàn tay trắng hay sao?
Lâm Dịch Thâm nghĩ đến thôi cũng có thể thấy đầy rẫy nguy hiểm rồi.
Đi đến công ty khác, còn không bằng tới công ty anh.
Có anh theo dõi, đám nhân viên phía dưới chắc chắn cũng sẽ không dám sấn tới.
Anh nói: "Công ty anh vừa
Tần Lễ Sơ rõ ràng mà nhìn thấy Tử Lộc dần dần nhếch khóe môi lên.
Khuôn mặt anh cứng lại, cúp video trò chuyện với Lâm Dịch Thâm, trực tiếp gọi điện cho cậu ta.
Lâm Dịch Thâm chuẩn bị nói lại dừng lại, nói với Tử Lộc: "Xin lỗi, anh đi nghe điện thoại."
Anh tìm một góc an tĩnh rồi nghe máy.
Đang chuẩn bị nói, Tần Lễ Sơ đã cướp lời trước, thả độp một câu: "Không được."
Lâm Dịch Thâm hỏi: "Vì sao lại không được? Bây giờ đàn em đi đến công ty khác làm, anh yên tâm sao? Anh nhìn xem, như buổi tiệc hôm nay, chỉ cần người ta nguyện ý, đêm nay liền có người đi theo cô ấy. Tới công ty em, em ít nhất có thể theo dõi, mấy người bên dưới cũng sẽ không dám sấn tới, anh cũng có thể theo đuổi đàn em, cũng có thể tới tìm cô ấy. Dù sao anh không phải muốn đầu quân vào ngành sản xuất game sao? Tùy tiện kiếm một cái cớ, coi như là hợp tác giữa hai công ty, em để đàn em phụ trách, lúc đó hai người có phải có thể quang minh chính đại ở chung một chỗ hay sao?"
Lâm Dịch Thâm từ tận trong lòng đều thấy nghi vấn: "Vì cái gì không được?"
Tần Lễ Sơ trầm mặc một lát, nói: "Không được, tôi có lý do."
Lâm Dịch Thâm không có cách nào để thuyết phục, sau khi trở về đành phải tránh nói tới chuyện thư kí. Không bao lâu, Hạ Đào tới tìm anh, nói: "Lộc Lộc đi xe em tới đây, nhưng hiện tại công ty em có việc gấp, em phải trở về một chuyện, anh có tiện trở Lộc Lộc về không?"
"Được, em cứ đi đi."
"Cảm ơn nha, anh đúng thật là người tốt, nhất định phải đưa Lộc Lộc về nhà an toàn đó nha."
Lâm Dịch Thâm vỗ ngực tỏ vẻ: "Không thành vấn đề."
Hạ Đào vừa đi, Lâm Dịch Thâm cũng không dám để Tử Lộc lại ở bữa tiệc.
Anh cố gắng hết sức xua đuổi ong bướm, nhưng không ngờ được đàn em trong giới lại cực kỳ được hoa nghênh như vậy. Bữa tiệc mời không ít người tầm thường, cũng không hề ít những người xu hướng phi giới tính, anh chân trước ngăn cản như hổ rình mồi, sau lưng liền có hai cô nàng có tiếng xu hướng giới tính không rõ ràng tới gần.
Lâm Dịch Thâm sợ lão bà của bằng hữu bị cướp mất, vội vàng kết thúc party.
"Đàn em, để anh đưa em về."
Tử Lộc cong mi: "Được, cảm ơn."
Tử Lộc đạp lên hòn đá cuội trên đường, chậm hơn Lâm Dịch Thâm nửa bước chân.
Đèn đường khiến bóng của anh kéo dài trên con đường.
Tủ Lộc dẫm lên bóng của anh, giày cao gót nhẹ nhàng giữ lấy bóng, nội tâm lúc này không thể miêu tả được, cảm giác giống như trong mơ vậy. Cho dù thời gian không đúng, thân phận hiện tại cũng không đúng, nhưng lại giống với những gì cô đã từng tưởng tưởng.
Hai người an an tĩnh tĩnh mà trên con đường nhỏ.
Cô đã từng viết ở trong bài thi văn, cảm thấy đây quả thực là một chuyện thực sự lãng mạn.
Lâm Dịch Thâm khi đó không hiểu phong tình, chỉ bình luận: "Đối với muỗi mà nói, câu chuyện lãng mạn của nó chính là hai người một đường, được hút máu no nê."
Cô lúc ấy liền mách lại cho Hạ Đào: "Lâm Dịch Thâm quá không hiểu lãng mạn, cư nhiên lại lôi cả chuyện muỗi hút máu vào để so sánh với chuyện của tớ."
Sau lại không bao lâu, Lâm Dịch Thâm lại nói: "Tôi là người có nhóm máu muỗi thích, nếu em và tôi đi cùng nhau, chắc chỉ có một mình em cảm nhận được lãng mạn mà thôi."
Lúc ấy cô liền cảm thấy Lâm Dịch Thâm cũng rất hiểu phong tình.
Câu nói của anh khiến cô suy nghĩ, giống như anh phụ trách bị muỗi cắn, còn cô thì vẫn có thể cảm thụ câu chuyện cô cho rằng lãng mạn của mình.
Co cảm thấy không phải quá ngọt rồi sao.
Quả đào nói: "Nhưng ta như thế nào cảm thấy hắn lời này không ý tứ này a, chính là đơn thuần mà tỏ vẻ cái này lý luận có thể như thế nào thực hành, đổi bất luận cái gì một cái muỗi thích nhóm máu nam nhân đều có thể làm được."
Hạ Đào nói: "Nhưng dù thế nào tớ vẫn cảm thấy lời này của anh ấy chắc không phải ý tứ này, chính là chỉ đơn thuần nói lại từ lý thuyết qua thực hành mà thôi."
Tử Lộc lén lút đánh giá bóng dáng Lâm Dịch Thâm.
Cao gầy, dài rộng, cảm giác an toàn mười phần.
"Đàn em này."
"Dạ?"
"Anh bỗng nhiên nhớ tới anh có chút việc, không thể đưa em đi về, nếu không em gọi xe trở về được không? Bây giờ rất dễ bắt xe.
Tử Lộc tức có chút mất mát, bất quá không có biểu hiện ra ngoài, cười nói: "Được, kỳ thật cũng không cần phiền toái anh, em gọi tài xế tới cũng được."
"Nếu gọi tài xế chạy tới chỉ sợ sẽ hơi muộn, em vẫn là nên bắt xe đi, bắt xe sẽ an toàn hơn."
Tử Lộc gật đầu đồng ý.
Lâm Dịch Thâm một bộ vội vàng vội vàng bộ dáng trở về biệt thự.
Tử Lộc nhìn bóng Lâm Dịch Thâm một lúc lâu, mới chậm rãi xoay người, một thân một mình đi bộ về hướng tiểu khu vừa rồi.
Không ngờ tới trước cửa, lại gặp phải một chiếc xe quen thuộc.
Cửa sổ ghế phụ hạ xuống.
Bên trong lộ ra một gương mặt quen thuộc.
Tần Lễ Sơ nói: "Lâm Dịch Thâm gọi điện thoại cho anh, nhờ anh chở em về, lên đi."