Editor: Wei_Nhị
Tử Lộc nhắn tin vào Wechat cho Lễ Sơ
【 Lộc Lộc: Hôm nay có thể về nhà sơm hơn một chút không? 】
Hai tiếng sau...
【 lễ sơ ca ca: Không thoải mái? 】
Tử Lộc nhìn thời gian, 5 giờ chiều
【 Lộc Lộc: Có chút cảm mạo 】
【 Lộc Lộc: Có thể hay không sớm một chút trở về? 】
Khung thoại biểu hiện đối phương đang nhập tin nhắn
Tử Lộc nhấp môi, giành trước đã phát một câu.
【 Lộc Lộc: Nếu không thể trở về được thì đừng nói có thể. 】
Khung thoại đang nhập lại biến mất
Qua mười phút, di động hiện lên hai tin nhắn của ngân hàng
Cùng lúc đó, còn có tin nhắn của Tần Lễ Sở.
【 lễ sơ ca ca: Buổi tối cùng Hạ Đào đi ra ngoài đi dạo phố, buổi tối anh có hội nghị quan trọng, không cần chờ anh.】
Ngụ ý là cự tuyệt.
Tử Lộc nhìn tin nhắn rồi vứt điện thoại qua một bên, biểu hiện cực kỳ chán nản..
...
Bọn họ tháng 7 lãnh chứng, không quá mấy tháng thì tới Thất Tịch.
Tử Lộc đặc biệt chờ mong chuyện của cả hai sau Lễ Tình Nhân, nàng kỳ thật cũng không thiếu bất cứ thứ gì, càng không thiếu tiền tài.
Cô sinh ra hào môn, là ngậm muỗng vàng sinh ra danh môn thiên kim, tuy rằng có một bộ đôi cha mẹ không đáng tin cậy, nhưng ông ngoại lại thực thương nàng, con gái bình thường còn đang chải tóc mặc váy cho búp bê thì tầm đó cô đã ngồi mân mê mấy bảo vật đá quý rồi.
Hồng bảo thạch, ngọc bích, lục đá quý, còn có đủ loại kim cương, ông ngoại vì cô mà tiêu một khoản kếch xù không ít để tặng nàng vô vàn bảo vật quý hiếm, đối với cô thì ngọc thạch đá quý cũng giống như niềm đam mê của những đứa trẻ khác với những con búp bê vậy.
Mặc dù sau này cô rời đi phương nam, rời đi khỏi vòng tay che chở của ông ngoại, nhưng tiền của cô cũng vẫn chưa bao giờ bị thiếu, ông ngoại mỗi tháng cho cô hai trăm vạn tiền tiêu vặt, cha mẹ cô mặc dù cũng đã ly hôn, mỗi người đã có gia đình riêng, nhưng chắc là do áy náy, vì thế mà đối với cô lại càng bù đắp, tiền đã nhiều lại càng thêm nhiều hơn.
Cô tưởng rằng ngày Thất Tịch có thể ở cùng Tần Lễ Sơ, muốn hắn chính tay tặng quà cho cô, cho dù là hoa dại bên đường cũng đủ khiến cô hạnh phúc rồi.
Tử Lộc biết Tần Lễ Sơ chính là cái kiểu thẳng nam không hiểu phong tình, cái gì cũng phải nói thẳng toẹt ra, cho nên mấy hôm trước ngày Thất Tịch, cô còn tạo điều kiện, gửi mấy ám chỉ cho hắn.
Kỳ thật cũng không tính là ám chỉ, cô đã yêu cầu hắn gọn gàng dứt khoát, muốn hắn tặng quà cho cô hôm Thất Tịch, quà gì cũng được không quan trọng.
Cô cũng tỉ mỉ chuẩn bị đáp lễ, là một nút áo làm bằng đá quý cực kỳ tinh xảo, cái cúc áo 800 vạn được đấu giá trong một hội đá quý.
Nhưng cuối cùng đến hôm Thất Tịch, hắn lại coi như ngày bình thường luôn, buổi tối còn tăng ca, qua 12 giờ mới trở về nhà.
Tử Lộc đợi hắn cả ngày, thấy hắn mỏi mệt về nhà thì lại ngượng ngùng, cuối cùng cũng chỉ có thể nén nhịn tất cả, nhịn mấy ngày chung quy là không thể nhịn được nữa.
Cô hỏi hắn: "Tần Lễ Sơ, anh vì cái gì mà không thể đón Thất Tịch?"
Hắn hỏi: "Em có nói sao?"
Cô: "Mấy ngày trước Thất Tịch em đã nói bên tai anh nhiều như thế, không lẽ một chút anh cũng không để lại trong lòng?"
Hắn nói: "Lúc ấy anh đang suy nghĩ việc công ty."
Cô: "Chính vì thế nên không thèm quan tâm đến chuyện của em luôn sao?"
Hắn trầm mặc một lát, nói: "Thứ tư tuần sau anh rảnh, đền bù cho em lễ Thất Tịch."
Tử Lộc hít sâu một hơi, nói: "Không cần," thấy vẻ mặt hắn có chút nghiêm trang, rốt cuộc vẫn là có vài phần mềm lòng, biết tính cách hắn là như vậy, lại sửa lại câu nói: "Đại ca, người khác Thất Tịch có lễ vật, em cũng muốn." Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy thằng nam như Tần Lễ Sơ chắc hẳn chẳng hiểu được ý tứ, lại nói cái yêu cầu đơn giản hơn: "Ngoài lễ vật, anh còn phải bồi vợ mới anh đi ăn cơm, nhà hàng thì Quý Hiểu Lam chọn."
Tần Lễ Sơ hỏi: "Muốn lễ vật gì?"
Tử Lộc nói: "Vợ mới rước về của anh muốn được tặng quà, bây giờ còn phải dạy anh tặng ư? Cái em muốn là quà, là quà do anh tặng, không cần biết đó là quà gì, miễn là quà anh tặng là được, quà gì đối với em còn quan trọng nữa sao?"
Tần Lễ Sơ như thế mà lại lặng thinh chẳng nói câu nào, Tử Lộc thấy biểu hiện của hắn thấy chán theo, sao trần đời lại có tên thẳng nam như vậy được chứ.
Tử Lộc thở dài: "Tính làm khó anh, vậy...phát cho em bao lì xì đi."
Tần Lễ Sơ hỏi: "Em muốn bao nhiêu để anh tham khảo."
Tử Lộc: "Dù sao chính là 520, 1314."
*520 là Anh yêu em. Tiếng Trung đọc là wǒ ài nǐ (我爱你 ).
*1314 ("yi san yi si" giống với "yi sheng yi shi") ngụ ý "suốt đời" hay "trọn đời trọn kiếp"
Ngày đền bù hôm Thất Tịch đó, Tần Lễ Sơ thật đúng là không chuẩn bị bất cứ món quà nào, ở di động Tử Lộc có tin nhắn đinh một cái, hồng bao 5200000, thêm một cái 1314000, gương mặt tuấn tú đến thâm thúy như thường ngày, ngồi tại nhà hàng cao cấp do Quý Hiểu Lam chọn, có nề nếp mà nói: "Thất Tịch vui vẻ."
Lại lúc sau, ăn cơm xong, Tần Lễ Sơ lại mang theo Quý Hiểu Lam hồi công ty.
Bất quá từ lần đó về sai, chỉ cần là ngày lễ gì, mặc kệ là 214, vẫn là 314, hoặc là 520 cùng Thất Tịch, cùng với sinh nhật, hắn đều chỉ có chuyển khoản cho cô. Rồi sau đó, giọng nói của cô không đúng, cảm xúc không tốt, hắn cũng thành thói quen dùng tiền giải quyết. Cô không thiếu tiền, tiền nói thật đối với nàng cũng chỉ là những con số.
Kết hôn suốt ba năm, cuối cùng cô một món quà cũng chưa được tặng, cho dù là một bó hoa.
Tần Lễ Sơ hơn cô ba tuổi.
Cô từ nhỏ thành tích đã quái dị, nhảy một bậc học.
Cô đuổi theo Tần Lễ Sơ suốt bốn năm, từ năm nhất đại học đuổi tới tận năm 4, đuổi theo tới tận khi Tần Lễ Sơ làm