Editor: Wei_Nhị
"Tới rồi ư, báo tình hình xem nào."
Hạ Đào tiến đến ôm Tử Lộc.
Tử Lộc cười nói: "Rất tốt."
Hạ Đào vẫn là có chút lo lắng, chần chờ mà nói: "Nếu không tớ bồi cậu đi chơi, cậu ở một mình tớ thực không yên tâm."
Tử Lộc nói: "Có cái gì không yên tâm? Tớ cũng đâu có một mình......" Cô dương dương cằm, chỉ chỉ cách đó không xa Giả Du, người đang đeo kính râm, mặc một thân đen, tay đang cầm hành lý .
Giả Du là bảo tiêu, là một cô gái còn khá trẻ, nhưng thân thủ nhanh nhẹn, lại thông minh cẩn thận.
*Bảo tiêu: Người áp tải hàng hoá, ngăn ngừa bất trắc dọc đường, để được trả tiền công. Cũng đọc Bảo phiêu.
Hạ Đào chính mắt gặp qua Giả Du tay không khống chế ba người đàn ông đô con lực lưỡng, đối với cô là tâm phục khẩu phục
Cô nói: " Có chuyện gì thì nhớ nói với tớ đó."
Tử Lộc nói: " Được, không thành vấn đề, nếu không cậu cũng có thể tìm tớ, tớ trước mắt định đi dạo ở Châu Âu, nếu bấy giờ thay đổi chủ ý sẽ nói với cậu."
Tử Lộc cùng Hạ Đào phất tay cáo biệt, cùng bảo tiêu lên phi cơ.
Cô không ngồi phi cơ tư nhân, lựa chọn một nhà bay quốc nội, mua hai khoang hạng nhất trên máy bay.
Thời điểm khi đó, cô cũng đang ngồi đọc sách.
Giả Du cũng là người đi theo Tử Lộc đến Mỹ tìm Tần Lễ Sơ.
Không nghĩ tới kết hôn ba năm, cuối cùng cô lại trở lại thành người độc thân, Tần Lễ Sơ không còn nữa, nhưng Giả Du thì vẫn ở đó.
Giả Du là một người lạnh lùng, một bảo tiêu mỹ nhân băng lãnh.
Tử Lộc ngày thường thích nói chuyện với cô, cô cùng Giả Du nói giỡn: "Những năm gần đây tôi ở bên người kia tới tới lui lui, kết quả là người bên tôi lại cũng chỉ có mình cô."
Giả Du xụ mặt nói: "Tiểu thư không cần nói vậy."
Tử Lộc mỗi lần thấy dáng vẻ này của cô ấy, liền cảm thấy thú vị.
Cũng là lúc này, di động của cô có hai tin nhắn xuất hiện.
Tiền tiêu vặt của cô trong ngân hàng có hai dòng hay chuyển vào. Có thể chuyển cho cô cái mức này, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra đó là ai.
Tử Lộc lại chuyển lại số tiền đó trở về.
Sau đó, mở ra WeChat, click mở Tần Lễ Sơ chân dung, ngón tay dừng lại trên "Block".
Nàng nhấp khẩn cánh môi.
Cái này là tài khoản Wechat, cô đã dùng bảy năm, người kia thì đã bắt đầu dùng một năm, cũng là một năm cô add hắn thêm vào Wechat. Cô đến nay vẫn còn giữ lịch sự cuộc trò chuyện của cả hai.
Thời gian thấm thoát, thay đổi khôn lường, lịch sử cuộc trò chuyện Wechat chứng kiến tình yêu thanh xuân một thời của cô.
Cô nhắm hai mắt, lông mi mấp máy.
Qua hồi lâu, rốt cuộc vẫn là mở bừng mắt.
Cô hít sâu một hơi, kéo Wechat Tần Lễ Sơ vào chặn, đồng thời xóa luôn lịch sử cuộc trò chuyện.
Phi cơ sắp cất cánh.
Cô đem điện thoại ném sang một bên.
Giả Du đột nhiên nói: "Cũ đi rồi mới sẽ tới."
Tử Lộc nói: "Ừ, tôi biết, chỉ là dứt bỏ một đoạn tình cảm thực không dễ dàng như trong tưởng tượng, nhưng tôi biết thời gian là thuốc chữa trị tốt nhất, không có chuyện không thể quên được người, nếu có chỉ là thời gian chưa đủ dài mà thôi......"
Cô dựa vào ghế dựa, phát ra một tiếng thở dài nho nhỏ chỉ đủ một mình bản thân nghe được.
Nhiều năm tình cảm như vậy.
Nhiều năm như vậy a......
Cô hỏi Giả Du: "Cô có thấy tôi và Tần Lễ Sơ thích hợp không?"
Giả Du nói: "Nếu thích hợp, hai người sẽ không ly hôn."
Lời này quá sâu sắc, Tử Lộc cứng miệng không trả lời được, sau một lúc lâu, mới cười nói: "Cũng là, nếu thích hợp thì sẽ không liền đáp ứng ly hôn, cũng sẽ không có ngày đêm không vui như vậy. Kỳ thật mà nói đến cùng, tôi cùng hắn chính là không thích hợp, tính cách không hợp, người này quá cứng nhắc, tình cảm chỉ là một khúc gỗ, không biết chuyển biến, cũng không hiểu lãng mạn là gì, lời nói lại sắc đá vô tâm, cùng tôi ở bên nhau, hắn không thỏa mãn được những nhu cầu trong lòng tôi, hắn thích hợp cưới một người nào đó giống hắn, giống như kiểu một người phụ nữ cuồng công tác chẳng hạn, cùng nhau ngày ngày làm việc bận rộn, không cần tỉ mỉ chuẩn bị mấy bất ngờ nhỏ, cũng không cần quá nhiều yêu cầu làm bạn hằng ngày, nói như vậy, hắn hạnh phúc, mà người bên cạnh hắn cũng hạnh phúc."
Tử Lộc phân tích một hồi, nội tâm lại cảm thấy thoáng hơn không ít.
Giả Du nói: "Đã là chuyện quá khứ."
Tử Lộc nói: "Ừm, đi qua, không cần suy nghĩ. Chờ tôi du lịch trở về, nhìn xem mình có khả năng làm cái gì, đương ba năm làm Tần phu nhân, cũng không biết chính mình có thể làm gì nữa, tôi nhớ rõ lúc trước mời vừa tốt nghiệp còn nghĩ tói đi xin làm thư kí cho Tần Lễ Sơ."
Quý Hiểu Lam lúc này đang báo cáo tình hình với Tần Lễ Sơ.
"Tử Lộc tiểu thư đem tiền gửi đã trở lại."
Tần Lễ Sơ nói: "Â, đã biết." Hắn lại hỏi: "Đã bay rồi sao?" "Đúng vậy, một giờ trước máy bay đã cất cánh, phi cơ dự tính 20h Bắc Kinh sẽ tới Paris, đáp xuống sân bay......"
Tần Lễ Sơ ứng thanh: "Không có việc gì đi ra ngoài đi."
Tần Lễ Sơ có điểm đau đầu, hắn không biết Tử Lộc vì chuyện gì mà không vui, trước kia cũng chuyển cho cô, quá mấy ngày cái cô liền nguôi giận, hiện tại thế nhưng đến tiền cũng không nhận.
Tần Lễ Sơ nhớ