Editor: Wei_Nhị
Hạ Đào trái tim của một biên kịch viên bỗng đập loạn kịch liệt.
Viết kịch bản yêu cầu thời gian, nhân sinh kịch bản càng là yêu cầu tinh tế mài giũa, Hạ Đào cô không cho phép bất cứ sai sót gì trong kịch bản của mình.
Vì thế, Hạ Đào đã phải dùng cách bịt miệng bác sĩ cùng hộ tạ, lại phí sức chín trâu hai hổ ở ngoại quốc tha hương tìm được một quyển toán học năm 2013 《 5 năm thi đại học 3 năm làm bài thi 》, tất cả chỉ để Tử Lộc "18 tuổi" ngồi trong bệnh viện múa bút làm bài thi.
Cô thì tại tự hỏi như thế nào nói cho Tử Lộc "Chân tướng".
Trên thực tế, Hạ Đào cũng đang thực phân vân.
Cô cảm thấy suốt bảy năm qua cuộc sống Tử Lộc đã trải qua bao nhiêu sóng gió, chính là Lộc Lộc đã bị thương tổn suốt bảy năm, hiện giờ ký ức lại chẳng còn biết Tần Lễ Sơ là ai, chỉ trong độ tuổi ngây thơ tươi đẹp, nếu là biết học trưởng là Tần Lễ Sơ, chẳng phải là sẽ lấy lại nguyên cái bảy năm tổn thất đó sao?
Bảy năm đối với Tử Lộc đã quá là xui xẻo, lại thêm một cái bảy năm, Lộc Lộc đều 32 tuổi.
Hạ Đào nhìn ở bản nháp trên giấy tính toán của Tử Lộc, mũi phiếm toan, xoa xoa đôi mắt, đối phiên dịch nói: "Mười tám tuổi Lộc Lộc chính là như vậy."
Phiên dịch nói: "Tiểu thư, cô năm đó là học tra, Tử Lộc tiểu thư là học thần."
Hạ Đào: "Đúng vậy."
Phiên dịch nói: "Ngài là nơi nào tới tự tin, cảm thấy có thể giấu diếm được Tử Lộc tiểu thư?"
Hạ Đào mắt trợn trắng: "Bảy năm nhân sinh kinh nghiệm, đừng tưởng rằng cậu có chú nhỏ chống lưng, liền có thể mắng tôi chỉ số thông minh thiếu đấy."
Cũng là lúc này, Tử Lộc tính toán ra đáp án thì ngẩng đầu lên, chú ý tới phòng bệnh trong một góc hai người.
Hạ Đào dặn dò phiên dịch: "Đừng nói bừa a, nói bừa thì chú nhỏ cũng không giữ được cậu."
Cô giơ lên tươi cười, bước tới, quan tâm hỏi: "Lộc Lộc, thân thể của cậu có chỗ nào không ổn không? Còn cảm thấy đầu choáng váng không?"
"Làm vài tờ đề toán học, hôn mê cũng tạm tan rồi."
Tuy rằng đã qua đi bảy năm, cảm giác Hạ Đào vẫn như cũ khi bị học thần đả kích, thở dài nói: "Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, ai, vốn dĩ chúng ta nghĩ đến nước Mỹ thả lỏng, lại về nước tham gia thi đại học, không nghĩ tới đụng tới chuyện này, nhưng còn mạng là được, tựa như cậu nói, không có gì so với mạng người quan trọng hơn, này đó mới vốn liếng của cuộc sống......"
Trên giường bệnh Tử Lộc an an tĩnh tĩnh mà nghe, ở bệnh viện vượt qua hơn phân nửa tháng, cả người đều mảnh khảnh không ít, đồ bệnh mặc ở trên người đều lỏng lẻo, nhưng một đôi mắt mang theo hồn nhiên thiên thành vũ mị, nhìn thanh thuần lại dụ hoặc.
"Quả đào."
"A?"
"Tần lão cẩu là ai?"
"Cái gì Tần lão cẩu?"
Tử Lộc nói: "Ngày đó tớ mới vừa tỉnh lại, mơ hồ nghe thấy cậu nói cái gì tên Tần lão cẩu......"
Hạ Đào sợ tới mức sắc mặt cực kỳ mất tự nhiên, cường chống nói: "Nhà tới nuôi chó."
"Nhà chó nhà cậu không phải kêu là Chanh sao?"
Hạ Đào nói: "Chó mới nuôi ấy mà......"
Tử Lộc nói: "Cho tớ xem."
"...... Hảo, tớ cho cậu xem, chính là một chú chó lưu lạc ngoài đường, thấy nó lớn lên trông thực già, vừa hay lại có người tớ ghét họ Tần, nên mới đặt cho nó là Tần lão cẩu ."
Hạ Đào lấy sét đánh không kịp bưng tai chỉ kịp đưa tạm cái ảnh trên mạng, sau đó ảnh chụp cho Tử Lộc xem.
Tử Lộc xem đến tỉ mỉ, sau một lúc lâu, ngẩng đầu, chỉ vào ngày trên màn hình ngày 30 tháng 5 năm 2020, hỏi Hạ Đào: "Hiện tại là năm 2020?"
Hạ Đào sắc mặt đều thay đổi.
Tử Lộc lôi kéo tay Hạ Đào, từng câu từng chữ mà nói: "Tớ hiện tại không có khả năng là mười tám tuổi, thân thể của tớ tớ rất rõ, tớ hiện tại ngực ít nhất là C, ta nhớ rõ chỉ có B, ngũ quan tuy rằng không có quá lớn biến hóa, nhưng cũng không phải gương mặt năm 18 tuổi. Còn có di động cậu, tuy rằng mặt sau di động thẻ bài tiêu chí giống nhau, nhưng là lúc ấy là 5, hiện tại cậu dùng chính là 11. Quả đào, rốt cuộc đã xảy ra cái gì? cậu thành thật nói cho tớ, tớ có thể tiếp thu."
Hạ Đào thật cẩn thận mà nói: "Tớ đây nói nha......"
Tử Lộc nói: "Cậu nói đi, tớ có thể tiếp thu."
Hạ Đào: "Cậu phải nhớ kỹ, mặc kệ phát sinh sự tình gì, tớ vĩnh viễn ở bên cạnh cậu."
Tử Lộc nói: "Được."
Hạ Đào hít sâu một hơi, nói: "Đúng vậy, hiện tại là năm 2020, không phải năm 2013, tớ sợ nói ra đả kích cậu, cho nên vẫn luôn không dám nói, tính toán chờ thân thể cậu phục hồi sau mới nói. Năm 2013, chúng ta cùng nhau thi đậu, chúng ta vượt qua thời gian đại học, vì theo đuổi Lâm Dịch Thâm, cậu quyết định từ anh em anh ấy bắt đầu xuống tay, đáng tiếc Lâm Dịch Thâm có bạn gái, cậu buồn bực không vui, thời điểm tốt nghiệp đơn giản đáp ứng rồi gia tộc liên hôn, cùng một người kết hôn. Các cậu vượt qua ba năm hôn nhân nhàm chán, cuối cùng phát hiện hai người thật sự không hợp, liền đầu tháng này, hai người ly hôn. Vì chúc mừng ly hôn, cậu quyết định mang theo bảo tiêu Giả Du đi du lịch, không nghĩ tới xảy ra tai nạn xe cộ, chuyện sau đó cậu cũng biết......"
Tử Lộc nghe xong, cả người có chút trầm mặc.
Hạ Đào nín thở ngưng thần mà nhìn cô.
Cô cảm thấy chính mình giải thích quả thực hoàn mỹ.
Mặc dù Lộc Lộc cũng có thể tra ra thông tin, bốn năm đại học, mọi người đều biết Lộc Lộc thường xuyên xuất hiện quanh Tần Lễ Sơ, cũng có thể giải thích thành vì muốn gần Lâm Dịch Thâm nên mới tiếp cận Tần Lễ Sơ. Hiện tại tin tức Tần lão cẩu và Tử Lộc đã được lau sạch sẽ, dù có tra cũng không đến đâu. Hơn nữa người chồng liên hôn kia với Tần Lễ Sơ cũng chẳng có được nhắc đến, thương nghiệp ly hôn xong người nào đi đường người đó, gặp phải bạn bè trước kia, lắm miệng nhắc tới hôn nhân trước đây, cũng không đáng ngại, lại không phải đương sự thì cụ thể câu chuyện thế nào đâu ai biết?
Hạ Đào càng lý luận lại càng thêm tự tin.
Tử Lộc trầm mặc mười phút sau, chợt hỏi một câu: "Tớ có tiền không?"
Hạ Đào vội vàng gật đầu: "Có có, kể cả không làm việc, chỉ dựa vào quỹ ủy thác cũng đủ để cậu tiêu xài phung phí hai đời rồi."
Tử Lộc nói: "Ồ."
Hạ Đào hỏi: "Không có vấn đề khác chứ?"
Tử Lộc nói: "Có."
"Cậu nói đi."
"Bác sĩ có nói tớ khi nào có thể khôi phục ký ức thế?"
"Nói không chừng, có khả năng ngày mai, cũng có khả năng là mười năm sau. Chờ chúng ta về nước, tớ sẽ tìm cho cậu một bác sĩ để giúp cậu kiểm tra một lần nữa."
"Được."
Tử Lộc nói xong, cúi đầu lại nhìn lại mấy đề thi đại học.
Hạ Đào hỏi: "Lộc Lộc, cậu có khỏe không?"
Tử Lộc ngẩng đầu lên, nói: "Rất tốt nữa, tuy rằng mất đi bảy năm ký ức, nhưng đây đều là những thứ từng xuất hiện trong cuộc đời tớ, tớ quên mất, nhưng không thể phủ nhận nó là không tồn tại. Mà hiện tại tớ có được tiền tài, khuôn mặt đẹp, dáng người tốt, còn có được khỏe mạnh thân thể cùng với tương lai dài phía trước......"
Cô nhìn Hạ Đào cười, trong mắt như là có quang.
"...... Không có gì không tốt, cậu không cần lo lắng cho tớ."
Hạ Đào không phải cái dạng cô nương đa sầu đa cảm, chính là hiện tại nhìn Tử Lộc lại biến trở về lúc trước, thiếu nữ tươi đẹp như ánh mặt trời, trong lòng đột nhiên liền thống hận cực kỳ Tần lão cẩu.
Đáng chết Tần lão cẩu! Hắn nhìn hắn đã biến một cô gái tươi sáng như vậy thành bộ dạng gì đây!
Lộc Lộc năm đó đẹp