Cứ như vậy, Trác Thụy bị tiểu bá vương lôi tuột đi khắp hang cùng ngõ hẻm ở kinh thành, lần đầu tiên ăn mì sợi trứng gà ở quán nhỏ, lại chạy đi xem múa rối, múa lân...!Hai đứa trẻ lang thang đến tận chiều muộn.
Qua chuyện trò Trác Thụy cũng biết được Hạo Hiên là con nhà võ.
Nương thân mất sớm, cha cậu là tướng quân nơi biên ải, có khi cả năm mới về nhà một lần.
Cậu nhóc thường xuyên bày trò trốn khỏi phu tử nghiêm khắc trong nhà lỉnh đi chơi đã thành quen.
Sắc trời đổ về chiều, lúc này cả hai đang ngồi trên bờ đê nhìn ra con sông nhỏ chảy quanh kinh thành.
Trên tay mỗi người là một xiên kẹo mứt quả lớn vừa mua của lão bá bên kia đường.
Vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
- Sau này lớn lên đệ muốn trở thành đại tướng quân giống như cha, cưỡi trên con tuấn mã kiêu ngạo nhất! Tay cầm thần binh, thống lính ngàn vạn hùng binh dẹp sạch giặc giã xâm lấn bờ cõi!
Dương Hạo Hiên tay cầm xiên mứt quả huơ huơ trong không khí hăm hở nói, hai mắt sáng như sao, đôi má đỏ hồng hồng rất đáng yêu, có thể thấy cậu nhóc hâm mộ cha của mình thế nào.
Trác Thụy ở bên cạnh vừa lắng nghe vừa vui vẻ ủng hộ cậu bé.
- Hiên đệ có ước mơ thật lớn, đệ nhất định phải cố gắng lên đó, ca tin đệ sẽ làm được.
- Ca ca, bao giờ thì huynh trở về nhà?
- Nhanh thôi, tìm được người nhà có lẽ sẽ sớm trở về...!- xoay xoay mứt quả trên tay, Trác Thụy chậm rãi cắn một miếng, mùi vị chua ngọt ngon lành lan ra khắp khoang miệng.
Tuy rằng y bình thường không thích đồ ngọt cho lắm, trái lại khi ngồi ăn cùng tiểu huynh đệ lại thấy không tệ chút nào...
Thiếu niên vừa ăn xiên quả vừa trầm tư nhìn về phía hoàng hôn đỏ rực dần buông xuống chạm đến ngọn lau bên bờ sông.
Ráng chiều sớm đã bao phủ cả vùng trời, loang loáng chiếu xuống mặt nước gợn sóng lấp lánh màu cam đỏ.
Lại quay về nhìn đứa nhỏ buồn thiu bên cạnh, không nhịn được đưa tay ngắt nhẹ chiếc má phính chọc ghẹo - Sao thế, ca ca đi rồi nhóc có nhớ ta không?
- Nếu huynh không trở lại tìm đệ, đệ mới không thèm nhớ huynh đâu…
- Linh Lung! Linh Lung mau quay lại!!!
Tiếng lão bá bán mứt quả hốt hoảng hét lên cùng tiếng xe ngựa từ xa chạy đến cắt ngang cuộc hội thoại của hai huynh đệ.
Thì ra cháu gái của lão bá nhân lúc không ai để ý đã chạy ra giữa đường, nơi chiếc xe ngựa chạy nhanh đang lao tới.
Trác Thụy không nghĩ nhiều lập tức phản ứng, cậu xoay chân đề khí khinh công nhảy đến.
Thuận lợi ôm đứa bé tránh sang một bên né khỏi xe ngựa đang thắng gấp.
Tất cả đều hoàn hồn lại, lão bá bán mứt vội vàng chạy đến ôm lấy Linh Lung đang khóc lớn trong lòng thiếu niên.
Ông không ngừng cảm ơn rối rít, lúc đó người trên xe ngựa cũng vén rèm đi ra.
Trác Thụy vừa nhìn thấy lão giả tóc bạc nọ, cả hai vừa nhìn thấy nhau liền vui