Ngủ một giấc dậy, đã là giữa giờ Ngọ.
Đã hơn một ngày một đêm chưa ăn uống gì, dạ dày của cả hai đều có chút đói.
Đặc biệt là Hạo Hiên, hắn bị chính tiếng bụng mình kêu rột rột đánh thức.
Đến lúc tỉnh táo hẳn quay sang, lại thấy Trác Thụy đang nhìn hắn cười trộm.
"Đói bụng rồi? Để ta đi lấy chút đồ ăn cho đệ."
Đương lúc y trêu chọc người trong lòng, tiện cúi xuống hôn người kia một cái.
Đến lượt bụng phẳng của Trác Thụy phản chủ, kêu lên "Ọttt..." một tràng nho nhỏ khiến y sượng trân, dừng lại một chút cúi xuống mới thấy đối phương đang run rẩy nhịn cười nhìn mình.
Bốn mắt nhìn nhau một chốc, cả hai đều cùng phá lên cười lớn.
"Còn nói đệ, huynh cũng không khá hơn là bao!"
Người còn đang bị thương, Trác Thụy cũng không cho Hạo Hiên ăn đồ nhiều thịt mỡ.
Đêm qua y tự mình hầm một nồi cháo trắng, hiện tại lại mượn bếp ăn dã chiến băm một chút thịt nạc.
Xào qua với một ít tiêu bột cùng đầu hành, đơn giản xúc lên mặt cháo nghi ngút khói.
Ăn kèm còn có dĩa rau xanh xào.
Đam Mỹ H Văn
cùng ít quả hồng khô treo gió làm đồ tráng miệng.
Lúc y đem thức ăn vào lều trướng, Hạo Hiên cũng vừa nghe xong Tử Dụ báo cáo tình hình.
Hắn vẫn còn khá mệt nên nửa nằm nửa ngồi dựa lưng vào giường tạm, nhìn thấy Trác Thụy về thì vui vẻ cười, mắt cong thành vầng khuyết.
"Vậy chủ tử nghỉ ngơi, thuộc hạ xin lui."
Thấy vương gia gật đầu, Tử Dụ hành lễ với hắn rồi lại quay sang chắp tay chào y, đoạn lùi ra ngoài.
Hạo Hiên lúc này mới nhỏm người ngồi dậy, dáng vẻ vương giả lười biếng trên người ban nãy đều mất sạch.
Hắn hít hít mũi nhìn đồ ăn Trác Thụy đem đến, vừa trông đã cười ngoác cả miệng.
- Lâu lắm rồi mới được ăn món ca ca nấu.
- Sao đệ biết là ta nấu?
- Ngoài ca ca ra có ai nấu ngon như vậy chứ? Đệ mới ngửi thôi đã nuốt nước miếng ừng ực rồi đây này.
Nghe cái miệng ngọt xớt như bôi mật của Hạo Hiên ra sức nịnh nọt.
Trác Thụy cũng phải bật cười nói: "Vậy thì đệ ăn nhiều một chút."
Dù sao cũng là lời vàng ngọc của ái nhân dành tặng, có ai lại không vui vẻ cho được.
Chỉ có Hạo Hiên mới biết rõ, bếp ăn theo lệnh hắn phóng khoáng chuẩn bị rất nhiều thịt.
Không chỉ vì bản thân hắn là vương gia mà tất cả binh sĩ đều được đãi ngộ đầy đủ.
Hơn nữa bọn họ chủ yếu đem theo rau muối chua, phần rau xanh này chắc chắn là ca ca tự tìm hái trong rừng.
Còn có mứt quả hồng khô từ mùa thu, cũng là đồ ăn vặt ca ca mang theo cho hắn.
Chuẩn bị cho mình đầy đủ như vậy, nhìn sang phần ăn của ca ca.
Y cũng ăn theo tiêu chuẩn của binh sĩ, có cơm trắng, bánh bao dưa muối cùng thịt hầm.
Chẳng qua mỗi thứ chỉ lấy một chút.
Từ trước đến giờ Trác Thụy sẽ không bao giờ ăn quá no bụng.
- Ca ca! A...!
Nhìn đũa rau xanh được gắp đến bên miệng, Trác Thụy ngẩn ra một chút rồi mỉm cười mở miệng ngậm lấy.
Chậm rãi nhai nuốt rồi xúc một thìa cháo đến đút cho đối phương.
- Ca ca chỉ ăn một gắp thôi, còn lại là phần của đệ phải ăn cho hết để dưỡng thương.
Không được bỏ thừa.
- Tuân lệnh!
Hạo Hiên híp mắt cười, bữa trưa nhanh chóng được hai nam nhân giải quyết sạch sẽ.
Ăn xong lại phải uống thuốc, vốn Hạo Hiên còn muốn làm nũng một chút nhưng đã bị ca ca nhìn thấu.
Trác Thụy cố tình trêu chọc không những không "đút thuốc" cho hắn mà còn nói có mứt hồng rồi, Hạo Hiên ngoan không sợ đắng.
Ngoan ngoãn uống hết bát thuốc, vốn còn định dỗi dằn một tí.
Ca ca đã ngậm mứt quả mớm đến bên miệng, Hạo Hiên vô thức đỏ tai, vừa hé miệng ngậm lấy vừa được đối phương quấn nút môi lưỡi.
Hắn chợt có cảm giác mình như thể là chó sói lớn bị hồ ly đùa giỡn vậy.
Trong mắt Trác Thụy thì ngược lại, y chỉ đang tận hứng trêu chọc chó con của mình mà thôi.
...
Toạ Vọng thành...
Hại người không được còn hại chính mình.
Thư báo về bên Thạch Thành nói Bối Cát Hoan Liệt cũng vật vã mới giật lại được nửa cái mạng từ tay Diêm Vương.
Bối Cát Lặc Nhi vừa mất con trai lại vừa bị trọng thương thêm một người nữa cũng không vui vẻ gì.
Cơ hội ám toán lần này thất bại,