Liền nửa tháng sau quân Trường Lạc cùng Ô Mông chiến tranh không dứt ở Thạch Thành.
Mùa đông đến, lương thảo cướp bóc không còn nhiều, quân Ô Mông dứt khoát bỏ thành.
Nhân lúc hỗn loạn bảo hộ Bối Cát Hoan Liệt chạy về Toạ Vọng.
Thế cục nhìn trước đã được định sẵn Ô Mông đại bại.
Bối Cát Hoan Liệt cuối cùng cũng tự sát ở Toạ Vọng Thành, chính nơi cha hắn chết.
Quân Ô Mông phút chốc như rắn mất đầu, lương thực cạn kiệt mở thành xin hàng.
Kẻ bị giải về kinh thành chờ hành quyết, người bị bắt làm tù binh trói dẫn theo cả một đoạn dài.
Người Ô Mông vốn sống thành từng nhóm nhỏ, các bộ lạc lác đác trên thảo nguyên rộng lớn.
Mục tiêu gi.ết c.hết đầu lĩnh của bọn chúng đã hoàn thành.
Trong vòng trăm năm tới, đòn đau này đánh cho Ô Mông Tộc hẳn không dám bén mảng lại gần Trường Lạc nửa bước.
Tuy vậy Dương Hạo Hiên vẫn muốn đánh đến tận nơi các trưởng lão của Ô Mông Tộc trú ngụ.
Chính bọn chúng mới là người nảy ra chủ ý cướp bóc dân chúng Trường Lạc.
Động đến Trường Lạc, giết không tha.
Triều đình lúc này đột ngột lại đem đến một đoàn sứ giả.
Người đi đầu là tổng quản công công đứng đầu Cẩm Y Vệ bên cạnh hoàng đế.
Y đến còn mang theo một đạo thánh chỉ, ý nói Hạo Hiên lấy lại được Toạ Vọng thì lập tức hồi kinh.
Bệ hạ tự phong người khác đến tiếp quản.
Tuy rằng không cam tâm nhưng lệnh vua không thể trái, Dương Hạo Hiên vẫn trao lại đại cục cho thái thú mới đến nhậm chức.
Chính mình ngày đêm cùng đại quân trở về kinh thành.
Hắn biết, lần này trở về lành ít dữ nhiều.
Đối với Hạo Hiên, hắn chỉ muốn giết sạch mầm mống hậu hoạ của Ô Mông Tộc.
Với hoàng đế chỉ đơn giản là không muốn hắn lập thêm đại công.
Quyền lực, lập công trong mắt Dương Hạo Hiên đều không có ý nghĩa.
Nhưng trong mắt kẻ kém cỏi chỉ có ghen tị tột độ.
Nào có ai tin hắn dốc sức làm những chuyện này không phải vì muốn công cao lấn chủ đây?
...
Lúc đại quân trở về kinh thành cũng là ngày tiểu tuyết.
Tuyết trắng bay lất phất đầy trời, bám trên giáp phục của quân sĩ.
Càng cảm động là dân chúng trong thành đều đổ ra chào đón đội quân khải hoàn.
Tiếng reo hò ầm ĩ cả một vùng, khăn tay của các thiếu nữ đều tung lên bay phấp phới.
Tuy là đã đi qua rất nhiều thành trì đều được chào đón, nhưng chính tại quê nhà gặp lại người thân.
Có mừng có tủi, còn có tự hào hơn gấp bội.
Họ là những người chiến thắng.
Trong hành trang mang về còn có vật dụng của đồng đội.
Những người táng thân trong lòng đất mẹ, mãi mãi không nhìn thấy ngày khải hoàn.
Buồn vui xen lẫn, đại quân cứ đi, tiến vào hoàng cung diện thánh.
Cũng tại đây Dương Hạo Hiên nhìn thấy người quen.
Khiến hắn kinh hoảng là đối phương giờ đây sắp sửa được phong làm Bình An Đại Vương.
Bối Cát A Lộc?
- Đã lâu không gặp Đức Vương.
- Hai khanh quen biết nhau sao?
Thiên tử trên cao đem bộ mặt ôn hoà giả tạo, nhìn xuống hai người nọ ý muốn thăm dò quan hệ.
- Muôn tâu hoàng thượng, lúc trước đã từng có duyên đụng độ trên chiến trường.
Bối Cát A Lộc nửa thật nửa giả tâu lên, ánh mắt nhìn Hạo Hiên cười đắc ý.
- Thì ra là vậy, hiện tại đều là thần tử của trẫm, hoàng đệ mới về chắc không hiểu nguyên do, để trẫm giới thiệu cho đệ đây là Bình An Đại Vương...
Mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng Dương Hạo Hiên tuổi trẻ lập công cao, thái thượng hoàng lúc truyền ngôi cho hoàng đế, đồng thời cũng bắt y sắc phong vương cho Hạo Hiên.
Bởi vậy trên