Xe ngựa của Hạo Hiên rời hoàng cung trở về đến Đức Vương phủ thì cũng đã là nửa đêm giờ tí canh ba.
Trong xe có lò sưởi nên hắn không để ý bên ngoài trời đang tiếp tục rơi một trận mưa tuyết nhỏ.
Lúc hộ vệ mở rèm xe còn cẩn thận nhét tụ lô vào tay cho Hạo Hiên cầm, lại khoác thêm áo choàng bằng lông hồ ly ấm áp.
Bước xuống mã xa, từng cơn gió tuyết lạnh lẽo buốt giá phả vào mặt hắn làm Hạo Hiên khẽ rùng mình.
Bất giác ngẩng đầu nhìn về hướng quán đậu phụ của ca ca, quả nhiên bên trong vẫn còn thắp đèn sáng.
Hạo Hiên chậm rãi rảo bước về phía quán nhỏ, lão quản gia và người hầu đứng trước Phủ Đức Vương nghênh đón hắn lập tức hiểu đêm nay chủ nhân sẽ không về phủ.
Ông cũng rất nhanh nhạy gọi người hầu mang theo chăn đệm mùa đông qua bên ấy.
Quán đậu nhỏ gầy teo đơn sơ trong gió tuyết lại là nơi trú ngụ yêu thích của Đức Vương.
Còn chẳng đợi hắn gõ cửa, bước chân mới đến gần người bên trong đã mở bung chào đón.
- Ca ca...
- Chào mừng đệ trở về, mau vào trong kẻo lạnh.
Cũng như mọi lần khác, Hạo Hiên vẫn ngoan như chó con để Trác Thụy dắt vào trong.
Y kéo hắn lại gần lò sưởi lớn, lấy khăn lau sạch bụi tuyết ẩm lạnh vương trên tóc đối phương sợ hắn bị nhiễm lạnh.
Lau khô tóc rồi Trác Thụy liền vào trong bưng ra một bát canh măng sườn móng giò béo ngậy.
Y đã chuẩn bị từ sớm chờ Hạo Hiên bận rộn công vụ trở về sẽ có canh nóng để ăn.
Bát canh bổ dưỡng có nước dùng đun bằng chân gà ninh nhừ, bỏ vào móng giò và sườn heo đã chần qua, tẩm ướp rồi cùng hầm với măng khô đã được luộc kỹ.
Trong quá trình nấu để lửa nhỏ, lại hớt bớt mỡ béo cho nước dùng được trong, chỉ để lại một chút vừa đủ bám lên cọng măng vàng thơm lừng thấm đượm.
Cuối cùng bỏ vào một ít nấm hương nấu gia tăng mùi vị thêm hấp dẫn, nấu đến khi nước dùng sánh quyện.
Bưng đến bàn rồi ca ca lại còn cẩn thận thổi đút cho hắn ăn.
Cho dù cả ngày nay chưa ăn được gì cũng căng thẳng đến không biết đói khát.
Hiện tại thức ăn ngon được ái nhân hầu đến tận miệng.
Tâm tình của Hạo Hiên đã được xoa dịu không ít, hương vị ngon ngọt của món canh cũng bắt đầu nhảy múa trong khoang miệng.
Vốn sơn hào hải vị ở phủ Đức Vương không thiếu thứ gì, còn có nhiều người hầu hạ Hạo Hiên cẩn thận từ chân tơ kẽ tóc nhưng cũng không bằng ở nơi này.
Ca ca luôn luôn tỉ mỉ chăm sóc hắn, không phải vì đó là việc y phải làm.
Cũng như món ăn Trác Thụy nấu, hoàn toàn xuất phát từ tình cảm chân thành, đều là sự nuông chiều bảo bọc mà y dành cho hắn.
Giờ khắc này mọi chuyện căng thẳng sóng gió bên ngoài phút chốc bay biến.
Trong căn nhà này chỉ có hai người họ, không khí ấm áp, thức ăn ngon, người bên cạnh dịu dàng săn sóc, tựa như một gia đình thực thụ của riêng họ vậy.
Đương lúc hưởng thụ vừa được ăn vừa ngắm nghía mỹ nhân ca ca đã tẩy lớp hoá trang trên mặt sạch sẽ thì có tiếng gõ cửa khe khẽ.
Là hạ nhân của phủ Đức Vương mang chăn nệm qua, Trác Thụy đành phải để Hạo Hiên tự ngồi ăn còn y ra mở cửa lấy đồ cho hắn.
- Bên đó thật chu đáo, ta vậy mà quên bây giờ đã vào đông nên chưa kịp mua đệm cho đệ nằm.
- Ca ca không cần phải mua, cần gì cứ cầm lệnh bài của đệ đến cửa tiệm mà lấy.
- Biết đệ giàu rồi,