Tiệc mừng thọ ở Quốc công phủ tổ chức vào giờ Tuất, lúc này trên đường lớn hướng đến phủ Quốc Công ngựa xe như nước.
Vương tôn quý tộc khắp kinh thành đều tề tựu lại đây chúc thọ lão Quốc công.
Bấy giờ xe ngựa của Đức Vương phủ cũng đã đến, ngoài hoàng đế và hoàng hậu, Đức Vương cũng là nhân vật lớn đến nơi này.
Đại đích tử phủ quốc công, anh trai của hoàng hậu - Tề Cương cũng không dám chậm trễ mà đi ra nghênh đón khách quý.
Hôm nay Dương Hạo Hiên khoác trên mình áo choàng ngoài có cổ lông chồn xám, bên trong mặc y phục dày, phần thắt lưng bản rộng in hoa văn chim hạc bay lượn, bên dưới tà áo là nền thủy mặc hắc bạch đan xen.
Hắn vừa bước xuống xe đã có bao nhiêu con mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị cũng có e sợ đủ cả.
Bình thường đi dự yến tiệc hay chơi bời Đức Vương vẫn luôn dắt theo nam sủng, thiên hạ nhìn đã thành quen.
Ấy vậy mà hôm nay hắn dắt theo một người nọ, thái độ lại cực kỳ chăm sóc, tự mình xuống xe ngựa trước, lại cầm tay người trên xe dìu xuống.
Rất nhanh hướng những ánh mắt tò mò đều nhìn qua đây, muốn xem trong xe là đại nhân vật nào.
Người bên trong bước xuống là nam tử, trên mặt lại có mạng che.
Tuy chỉ lộ ra song đồng trong trẻo cùng cặp chân mày sắc sảo cũng khiến người ta liên tưởng đến câu nói mỹ nhân mi mục như hoạ.
Người này trên thân cũng chỉ vận một bộ bạch y, khoác bên ngoài một chiếc áo choàng cổ lông hồ ly điểm trắng xám, trước ngực đeo dây chuyền tua đỏ, bên hông cài ngọc bội màu đen.
Hắc bạch sánh bước bên nhau, trầm ổn đối thanh cao, tổng thể tao nhã mà cực kỳ nổi bật.
- Hân hạnh đón tiếp vương gia đại giá quang lâm dự tiệc mừng thọ của lão nhân gia, vị đại nhân bên cạnh đây là...?
Tề Cương bước ra chào đón bọn họ, nửa câu lại có chút ngập ngừng nhìn sang bạch y công tử, có chút không biết nên xưng hô thế nào cho phải.
Nếu là nam sủng trước kia thì dễ, chỉ cần nói là "vương gia cùng công tử", nhưng mà người bên cạnh này lại cho hắn cảm giác không đơn giản như vậy.
- Đây là bằng hữu của ta, Trần đại nhân ở Thái Y Cục, trên chiến trường từng cứu mạng ta, hôm nay ta mạo muội dắt y đi cùng được chứ?
- Thì ra là Trần đại nhân, thứ lỗi cho tại hạ sơ suất, mời hai vị tiến vào trong dùng tiệc.
Tề Cương nghe nói là người ở Thái Y Cục cũng khách sáo mời vào, tuy hắn không nhớ ra có thái y nào thần bí như vậy, nhưng vương gia đã nói liền như thế đi.
Trong lòng lại cảm thán thái y trẻ tuổi này cũng thật xui xẻo, tám phần là bị tên đoạn tụ chi phích này xem trọng, bám riết không tha.
Bên này Hạo Hiên đã sớm dắt tay mang ca ca của hắn tiến vào bên trong quốc công phủ.
Trác Thụy chậm rãi đi bên cạnh, y dõi mắt nhìn khắp cảnh quan mỗi nơi đi qua.
Trong ký ức mờ nhạt, nơi này có lẽ còn xây dựng xa hoa hơn cả cung Kim Thái của thái hậu năm xưa.
Phủ Đức Vương của Hạo Hiên tuy cũng to đẹp, nhưng bày trí bên trong đều đã lâu năm, đem lại cho người ta cảm giác thâm trầm cổ kính.
Quốc công phủ thì khác, trên đường đi không thiếu đồ vật trang trí xa hoa, hoa thơm cỏ lạ thường xuyên được trồng mới.
Ngay cả sỏi cuội dưới suối giả cũng lấp lánh lẫn vài viên ngọc quý, đường đi cũng cố tình lát bằng bảo thạch.
Mỗi bước chân mơ hồ còn dính vụn đá giàu sang.
- Quốc công phủ rất được hoàng đế ân sủng, mỗi năm bổng lộc ban thưởng đều không ít...
Như giải đáp trí tò mò của Trác Thụy, Hạo Hiên ghé gần bên tai y thì thầm, tựa như đôi chim câu đang tâm tình, tay nắm tay đi trong vườn bảo vật.
- Như vậy cũng quá xa hoa đi...!Vương phủ nhà đệ dường như không bằng được như thế...
- Xác thực là không bằng - Hạo Hiên trầm ngâm một chút, sau đó vỗ vỗ lên mu bàn tay y trêu đùa - Nhưng tài sản của ta vẫn đủ để nuôi ca ca cả đời, cùng huynh du sơn ngoạn thủy, tiêu mãi không hết.
- Ai cần đệ nuôi...!- liếc nhìn vẻ mặt đắc ý của Hạo Hiên,